Lần này, từ dòng sông lại trồi lên một tảng đá lớn khắc dòng chữ:
"Đỗ thị bất diệt, Liên Hà bất an."
Hai sự việc nối tiếp, ngay cả trời xanh cũng không thể dung thứ cho Đỗ Tử Quốc.
Gia tộc họ Đỗ, một thời huy hoàng, nay đã sụp đổ như lửa bén dầu.
Gia tộc bị tịch biên, kẻ bị c.h.é. m đầu, người bị lưu đày.
Đỗ quý phi nghe tin, thất thần.
"Ta không hề muốn thế này, không hề muốn như vậy, cha... mẹ... ca ca…"
Nàng lao về phía ngoài cung.
Nhưng bị thị vệ ngăn lại.
Nàng lại lao đến trước Ngự Thư Phòng, quỳ ngoài cửa khóc thảm thiết.
"Bệ hạ, ngài chẳng phải nói chỉ trừng phạt ca ca thôi sao, tại sao lại diệt cả gia tộc của thần thiếp? Tại sao?"
Tiếng khóc của nàng đầy bi thương và đau đớn, vang vọng khắp Ngự Thư Phòng.
Bên trong, phụ hoàng lúng túng nhìn xuống một nhóm quan thần đang quỳ gối dưới chân.
Sự thật là Đỗ quý phi đã hiểu lầm phụ hoàng.
Phụ hoàng không hề muốn diệt cả gia tộc họ Đỗ.
Nhưng những quan thần này, cùng với các vị tông thất trong hoàng gia, đã nhất trí đưa ra các bộ luật để ép buộc phụ hoàng. Nếu phụ hoàng cứ tiếp tục cố bảo vệ gia tộc họ Đỗ, hôm nay có thể sẽ là ngày không chỉ có hàng chục quan đại thần phải hy sinh, mà triều đình sẽ phải lập một vị tân vương.
Vì từ đường Hoàng gia bị sụp đổ, một tội lỗi không thể tha thứ.
Các quan thần đã quyết tâm như thế, vì lo sợ rằng phụ hoàng, vì tư tình với Đỗ quý phi, sẽ nghe lời nàng và dung túng cho gia tộc họ Đỗ.
Thế nên họ kiên trì quỳ gối suốt một ngày trong Ngự Thư Phòng, chỉ rời đi khi hình phạt dành cho gia tộc họ Đỗ đã được thực thi.
Khi cánh cửa Ngự Thư Phòng mở ra, Đỗ quý phi nhìn thấy phụ hoàng ngã quỵ trên ngai vàng, mệt mỏi và bơ phờ như một kẻ bại trận.
"Ca ca … đã không còn nữa…"
Phụ hoàng thốt lên với một giọng yếu ớt và bật khóc nức nở.
Đỗ quý phi thất vọng tột cùng, nàng tiến lại gần và giáng một cái tát trời giáng vào mặt phụ hoàng.
"Khóc? Ngài chỉ biết khóc thôi sao? Trước đây, ngài chẳng làm được gì khi đụng độ với Thái hậu, khi đối mặt với các quan đại thần, giờ đây cũng không thể bảo vệ nổi gia đình của thiếp. Ngài thật nhu nhược, yếu đuối! Vì sao thiếp lại yêu một kẻ vô dụng như ngài? Vì sao?"
Không ai biết câu trả lời.
Khi yêu, nàng yêu cuồng nhiệt, khi hận, nàng hận đến tột cùng.
Từ tình yêu sâu đậm trở thành hận thù cay đắng, tất cả chỉ trong vài năm ngắn ngủi.
Đúng lúc đó, Đức công công hớt hải xông vào phòng.
"Bệ hạ… Tuyết phi… nương nương bị sảy thai rồi…"
Sao cơ? Phụ hoàng kinh ngạc, toàn thân run rẩy và phun ra một ngụm m.á. u đỏ tươi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!