Chương 14: (Vô Đề)

Chúng ta gặp một hầu gia bị kẻ khác ám sát, Lục Ngọc Chương cứu ông ấy, nhưng người nhận được lời cảm tạ lại là ta.

"Đa tạ công chúa đã cứu mạng, thần xin cảm kích không nguôi. Xin người nhận lấy viên ngọc bội này làm tín vật. Nếu công chúa cần, hãy cứ tìm đến thần."

Ta điềm nhiên nhận lời cảm ơn, khéo léo đáp lễ và nhận lấy tín vật của ông ấy.

Khi gặp một tiểu tướng bị trúng độc, Lục Ngọc Chương nhanh chóng đánh lạc hướng kẻ địch, còn ta lấy viên thuốc giải của Tống Uyển Hi bỏ vào miệng tướng quân. Khi tỉnh lại, người đầu tiên mà tiểu tướng nhìn thấy là ta, và đôi mắt tràn ngập lòng biết ơn.

Tốt lắm, món nợ ân tình này, có lẽ hắn sẽ không thể quên được.

Chúng ta còn gặp một hoàng tử ngoại bang mà lẽ ra sẽ kết nghĩa huynh đệ với Lục Ngọc Chương.

Nhưng khi nhận ra thân phận của hắn, ta lập tức bảo Lục Ngọc Chương bắt giữ, đưa vào Đại Lý Tự. Ta còn thuyết phục phụ hoàng để đổi lấy từ đất nước của hoàng tử ấy vô số tiền tài và lợi ích. Đây trở thành một trong những công trạng hiếm hoi và nổi bật nhất của phụ hoàng.

Khi hoàng tử được thả, hắn oán hận nhìn chằm chằm vào Lục Ngọc Chương, hận không thể g.i.ế. c hắn ngay lập tức.

Ta thì nép mình giữa đám đông, lặng lẽ ẩn thân.

Ta nhận được ân tình, còn thù hận đều đổ lên Lục Ngọc Chương. Không gì có thể tuyệt vời hơn thế.

Lục Ngọc Chương bắt đầu cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Vì thương tích trên người hắn ngày càng nhiều, trong khi cảm kích nhận được thì ít mà oán hận lại nhiều.

Hắn nhìn ta với vẻ nghi ngờ, nói đầy sâu xa:

"Thần luôn cảm thấy công chúa đang giấu giếm thần điều gì đó."

Hắn thật ra muốn nói rằng, mỗi lần đi cùng ta, hắn đều gặp vận rủi, phải không?

Ôi!

Hắn đâu biết mình là nam chính, những chuyện này thực ra đều là cơ hội của hắn.

Cứu hầu gia trọng thần, có ân tình với tướng quân, kết giao cùng hoàng tử ngoại bang, và có một vị hôn thê là đệ tử của thánh y—tất cả những điều này đều là nền tảng trong cốt truyện của hắn.

Nhưng bây giờ, tất cả đều không còn nữa.

Đổ lỗi cho ai đây?

Chỉ có thể trách thời thế mà thôi.

Bởi lẽ, khi đứng cùng người có quyền lực cao hơn, thì dù kẻ yếu hơn có làm gì, công trạng cuối cùng vẫn thuộc về người đứng đầu.

Tất cả những gì ta làm chỉ đơn giản là đứng cạnh hắn, vậy thôi.

Nhờ vào những công lao này, ta dễ dàng mời được vị tiên sinh nổi tiếng khắp thiên hạ, Hà tiên sinh, đến làm thái phó cho Tiêu Thiệu.

Nghe tin, phụ hoàng rất vui mừng, bởi vì người từng cố gắng nhưng chưa bao giờ mời được vị tiên sinh này.

Người càng coi trọng Tiêu Thiệu hơn.

Điều này làm Tuyết phi hoảng sợ. Nàng phát cáu trong cung, đánh đập mấy cung nữ, thậm chí cả Hoa Doanh cũng bị ăn đòn.

Ngày rằm tháng Bảy, trời đổ mưa.

Hoa Doanh cầm ô, đứng thẫn thờ trước cửa cung.

Ta đứng ngay sau nàng, vậy mà nàng không hề hay biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!