Tống Uyển Hi rất kiên nhẫn, giải đáp mọi thắc mắc của cậu và tiện thể dạy cho cậu nhiều điều: cách người nông dân canh tác, cách thợ săn đặt bẫy, cách người nông dân trồng thuốc, sự chuyển biến của đất trời, từ mùa xuân đến mùa thu, mùa đông sang mùa hạ.
Mỗi vật, từ sinh đến tử, đều có nguồn gốc và nơi trở về của nó.
Qua lời nàng, thế giới trở nên bao la.
Cả ta và Tiêu Thiệu đều bị cuốn hút.
Vì thế, hôm ấy, phụ hoàng đứng trước cung của ta rất lâu, mà ta cũng không hề hay biết.
Người nhìn Tống Uyển Hi với ánh mắt sâu lắng, tràn ngập khát vọng.
Sau khi rời xa sự ràng buộc tình ái của Đỗ quý phi, dường như người đã phát hiện ra vẻ đẹp của những thiếu nữ trẻ tuổi.
Đã đến lúc đón Đỗ quý phi trở lại cung.
Chỉ có nàng ta mới có thể chế ngự được phụ hoàng.
14
Đức công công, đôi mắt đỏ hoe, tường thuật chi tiết cho phụ hoàng về tình cảnh thê thảm của Đỗ quý phi tại Thượng thư phủ: nào là không có y phục mới để mặc, mỗi ngày ôm ngọc Như Ý do phụ hoàng ban tặng mà khóc thầm, tóc tai không muốn chăm sóc, càng lúc càng tiều tụy và gầy gò.
Phụ hoàng cũng mắt đỏ hoe.
"Đỗ Tử Quốc sao có thể nhẫn tâm đến vậy, đó là muội muội ruột của hắn cơ mà."
"Còn Tuyết phi là nữ nhi ruột của Đỗ Thượng thư. So muội muội với nữ nhi…"
Lòng thương xót dành cho kẻ yếu trong phụ hoàng lại trỗi dậy. Người liên tục ra lệnh gọi Đỗ quý phi trở về.
Đức công công có phần khó xử:
"Ai sẽ là người đi đón nương nương đây? Nương nương xưa nay kiêu hãnh, nếu phái người không có thân phận đi đón, chẳng phải sẽ mất mặt nương nương sao? Cũng không thể để bệ hạ đích thân đi, như vậy lại quá long trọng."
Để Vinh Hoa đi.
Phụ hoàng chọn ta.
Cầm theo chỉ dụ, ta rời khỏi cung.
Tống Uyển Hi đi cùng ta, còn Lục Ngọc Chương phụ trách mở đường.
Hai người họ chỉ khẽ gật đầu khi ánh mắt chạm nhau, rồi không có thêm biểu hiện nào khác.
Ta mỉm cười hài lòng.
Mọi việc đang diễn ra rất tốt.
Trong cốt truyện, ở thời điểm này, họ đã trở thành tri kỷ cùng nhau trải qua sinh tử, nhưng giờ đây, họ vẫn còn xa lạ.
Tuy vậy, ta đã không ngờ rằng ảnh hưởng của cốt truyện lại mạnh mẽ đến vậy.
Trên đường đón Đỗ quý phi về cung, chúng ta đã gặp phải một cuộc ám sát.
Lục Ngọc Chương rõ ràng là lao đến cứu ta, nhưng trong lúc hỗn loạn lại vô tình nắm lấy tay Tống Uyển Hi.
Hồng Trần Vô Định
Hai người, đầy ngạc nhiên, cùng ngã lăn ra một bên, còn ta thì lăn qua một hướng khác để kịp né tránh nhát kiếm chí mạng, và khi đó, Lục Ngọc Chương mới lần nữa lao đến bảo vệ ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!