Vệ Chiêu giận đến méo cả mặt.
"Ta với ngươi không đội trời chung!"
Vậy thì càng tốt. Ta nhàn nhạt nói.
"Tháng sau là tiệc sinh thần của Khang Lạc, bản cung nghĩ… phò mã chắc chắn không muốn cùng ta đi, vậy bản cung sẽ một mình tới."
…
Khuôn mặt tuấn tú của Vệ Chiêu lập tức đỏ bừng như gan heo, sự khao khát trong mắt suýt nữa làm lý trí của hắn tan biến lần nữa.
"Nhưng ngươi đâu thể rời phủ công chúa…"
Thì sao chứ? Ta nhướn mày.
"Ta leo tường mà đi, phụ hoàng chẳng lẽ thật sự sẽ c.h.é. m đầu ta sao?"
Để cho Vệ Chiêu tin lời ta là thật, tối hôm ấy, ta thực sự dắt hắn đi leo tường một chuyến.
Không phải dắt… mà là xách.
Ta vác hắn như xách gà con, nhẹ nhàng, gọn gàng, tránh khỏi toàn bộ lính canh, không để lại dấu vết.
Khi hai chúng ta đứng trên con phố phồn hoa náo nhiệt, Vệ Chiêu vẫn mang dáng vẻ mơ mơ màng màng như chưa kịp tỉnh mộng.
Ta cười tủm tỉm:
Giờ thì tin chưa?
Sắc mặt hắn vẫn khó coi, nhưng trong ánh mắt… ta nhìn ra được một tia kính phục mơ hồ.
Đúng là nực cười!
Ta lại nói tiếp:
"Tháng sau nếu muốn ta dắt đi dự yến tiệc sinh thần, không phải là không được, xem biểu hiện của ngươi ra sao đã."
"Ngươi muốn ta khom lưng cúi đầu, hầu hạ ngươi, mặc ngươi bắt nạt sao? Ngươi nằm mơ đi!"
Vệ Chiêu lập tức cự tuyệt.
Ta kiêu ngạo hất cằm:
"Ta đường đường là công chúa Đại Chu, để ngươi làm tùy tùng, chẳng lẽ ủy khuất lắm sao?"
Vẻ mặt Vệ Chiêu biến hóa mấy lượt, cuối cùng đành im lặng, xem như mặc định làm
"tùy tùng của công chúa" không mất mặt cho lắm.
Thế là từ hôm ấy, ta không khách khí nữa, sai hắn đi mua đồ, vác bao, đổ rác… dùng đến là thuận tay vô cùng.
Khi đi ngang qua một sạp nặn tượng đất, ta dừng lại.
Tay nghề của ông chủ thật sự tinh xảo, sống động như thật.
Ta động lòng:
"Nặn một bức giống ta, và một bức giống hắn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!