Nàng sinh ra vốn đã xinh xắn, khi nổi giận trông lại càng khiến người thương xót hơn là chán ghét.
Đáng tiếc, ta không sinh nổi chút thương tiếc nào.
Trước dung mạo tuyệt thế, thì cái gọi là đáng yêu, tính là gì chứ?
Ta không buồn để ý thêm, xoay người rời đi.
Phía sau lưng ta, giọng Khang Lạc vang lên đầy uất ức:
"Triệu Tử Ngọc! Ngươi đừng tưởng ta không biết! Ngươi chính là vì ghen tỵ với ta! Vì ghen nên mới đoạt A Chiêu, cướp phủ công chúa! Ngươi thật độc ác!"
Ta khẽ cười.
Ta ghen với nàng?
Ai lại đi ghen với một con chim hoàng yến nhốt trong lồng son chứ.
Nực cười.
Ta để lại cho nàng một câu:
"Ngươi không bằng cầu xin mẫu hậu đi. Nếu mẫu hậu cho phép ngươi tới, bản cung tất nhiên sẽ không ngăn cản."
"Ngươi nghĩ ta không dám sao? Ta sẽ đi cầu mẫu hậu ngay!"
Khang Lạc tức giận bừng bừng chạy về Trường Ninh cung.
Còn ta thì trở lại phủ công chúa.
Ta cứ thế chờ nàng tới.
Nhưng mãi cũng không đợi được.
Ta ngẩng nhìn trăng lướt qua ngọn liễu, lại nhìn mặt trời mọc từ chân trời.
Cuối cùng cũng hiểu, mẫu hậu vẫn là thương Khang Lạc, nên không muốn để nàng cuốn vào vũng nước đục này.
Còn ta thì sao?
Bà lại để ta dấn thân vào.
Dù rằng… ta là tự nguyện.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng nếu ngày ấy, bà ngăn ta một chút… có lẽ, ta cũng sẽ cảm kích cái ơn đó suốt đời.
Ta không đợi được Khang Lạc, nhưng lại đợi được tin tức của Hồng Ngọc Lâu.
Mẫu hậu nổi giận, hạ lệnh tra xét toàn bộ.
Kết quả tra ra, Hồng Ngọc Lâu là sản nghiệp do một vị quản sự trong phủ Tả tướng đứng tên.
Phụ hoàng hạ chỉ nghiêm khắc trách phạt Tả tướng, buộc đóng cửa suy ngẫm. Đồng thời, nhân cơ hội này, lặng lẽ cắt bớt thế lực của Tả tướng.
Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là Vệ gia… tạm thời được bảo toàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!