Nhưng ta lại chẳng phản bác được câu nào.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta, cười khẽ bên tai:
"Ta biết nàng cam tâm, A Ngọc của ta vẫn luôn cam tâm."
Thật là hồ đồ.
Ta mười bảy năm đầu đời nào biết mình thích hắn.
Cho đến khi hắn chết, ta mới như c.h.ế. t đi một lần theo…
Khi trời tối hẳn, việc cưới hỏi đã được dân làng chuẩn bị đâu vào đấy.
Ta bị kéo vào phòng thay hỉ phục, là hỉ phục năm xưa của một bà lão trong thôn.
Bà và trượng phu sống với nhau cả đời hòa thuận, hiện vẫn còn mạnh khỏe, rất hiếm thấy.
Bà lấy hỉ phục ra, trao tặng với tất cả lời chúc phúc.
Vải thô, nhưng may khéo. Mặc lên người lại rất vừa vặn.
Mọi người không ngớt lời khen:
"Đẹp quá, xinh như tiên giáng trần!"
Nhưng ta trong khoảnh khắc ấy, lại có một ý nghĩ muốn bỏ trốn.
Bởi ta và hắn, không thể trở thành đôi vợ chồng như bà lão và trượng phu ấy.
Ta tự hỏi trong lòng:
"Triệu Tử Ngọc, ngươi đang dối mình gạt người đến bao giờ? Ngón tay ta nắm chặt lấy khăn trùm đầu, định giật xuống thì một đôi tay khác siết c.h.ặ. t t.a. y ta."A Ngọc, nên để phu quân đến vén khăn… đừng căng thẳng, đừng gấp, theo ta, từ từ thôi…"
Giọng hắn dịu dàng, lại như có ma lực. Hắn nắm hai tay ta, dẫn ta bước từng bước ra khỏi phòng.
Sự cẩn trọng và dịu dàng của hắn, truyền đến lòng ta rõ ràng.
Ta cúi đầu, nuốt ngược nước mắt vào tim.
Triệu Tử Ngọc, ngươi thật sự... đã lún sâu rồi!
36
Trong tân phòng, A Tắc bước vào, bước chân trầm ổn, xem ra chưa uống nhiều rượu.
Hắn từ tốn vén khăn hỉ trên đầu ta, ánh mắt sáng ngời chan chứa vui mừng.
"A Ngọc, sao nàng lại đẹp đến vậy?"
Ta là kẻ háo thắng, nghe vậy khó kìm được, khoé môi khẽ cong lên:
Bệ hạ.
Gọi ta là A Tắc! – Hắn cắt ngang –
"Hôm nay, ta là A Tắc."
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!