Sau đó, A Tắc vì ta mà đỡ kiếm bị thương, khi tỉnh lại thì đã ở Lĩnh Nam.
Tàn binh nơi ấy, ai nấy cao ngạo, dù nể danh nghĩa Trấn Quốc Tướng Quân mà tạm tụ họp, nhưng để họ quy phục một tiểu tử trẻ người non dạ, quả thực rất khó.
A Tắc tốn không biết bao nhiêu công sức mới lần lượt thu phục từng người.
Thời gian ấy, hắn ăn không ngon, ngủ không yên, ngày đêm vắt óc, chỉ vì muốn trở về một cách đường hoàng, danh chính ngôn thuận trong thời gian nhanh nhất.
Về sau, hắn phát binh khởi sự, xông pha trận mạc, chưa từng biết sợ là gì.
Vệ Chiêu ngẩng đầu nhìn ta, mắt đen lấp lánh.
"Đỡ kiếm… là… thật… tâm."
Chết… là… thật.
"Hắn… rất liều… rất liều."
"Hắn… chín… chết… một… sống… mà… quay… về, ngươi… nên… tin… hắn."
Từ lúc nào, lệ ta đã chảy đầy mặt.
Vệ Chiêu còn muốn nói gì nữa, nhưng ta trầm giọng:
Ra ngoài đi.
A… Ngọc…
Ra ngoài!
Vệ Chiêu lặng lẽ cúi đầu, rời khỏi phòng với dáng vẻ buồn bã.
Ta ngã xuống giường, gục trong chăn, ôm chặt lấy mình, không cho bản thân phát ra lấy một tiếng khóc nào.
Triệu Tử Ngọc, ngươi phải làm sao đây?
Ngươi… nên làm gì đây?
Không biết đã bao lâu, hạ nhân đến bẩm:
Vệ công tử thuê người dựng một túp lều cỏ ngoài phủ công chúa.
Hỏi ta có cần ngăn cản không?
Ta lạnh giọng:
Kệ hắn.
Hắn muốn khổ tu, muốn sám hối, muốn làm gác cổng cho phủ công chúa, tùy hắn!
Tâm ta loạn thành một mớ, ngay cả ngày mai phải làm gì cũng không rõ ràng, đâu còn tâm trí quản thêm một người.
Về sau, Vệ Chiêu thực sự dựng một lều cỏ cạnh phủ công chúa mà ở.
Trương ma ma nói, Vệ tướng từng đến tìm hắn.
Nhưng Vệ Chiêu lập tức viết thư đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, dùng cái c.h.ế. t ép buộc Vệ tướng cắt đứt mọi liên hệ.
34
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!