Chương 27: (Vô Đề)

Không đợi ta đáp, đôi mắt trong vắt của hắn nhìn về tầng mây bay và núi non phía xa, lặng lẽ nói:

"Ta từng nghĩ mình có thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng giờ lại không chắc nữa. Mệnh như quỷ thần, quỷ thần khó đoán. Nhưng chỉ cần nàng tin ta, thì dù phải liều cả mạng sống, ta cũng sẽ vì nàng mà lo liệu con đường tốt nhất."

Ta... lẽ ra nên cảm động nhỉ?

Nhưng ta chẳng chút cảm động nào. Chính điều này mới khiến ta e ngại, ta không muốn trở thành Khang Lạc thứ hai.

Mẫu hậu khi xưa tưởng như đã vì Khang Lạc an bài con đường lui tốt nhất. Nhưng cuối cùng, thế sự xoay vần, Vũ Lăng vương phủ phải chạy loạn, Khang Lạc bị giam vào thiên lao, còn nhà họ Vệ vốn bị xem thường lại trở thành trụ cột triều đình, quyền thế hiển hách.

Ta nhàn nhạt nói:

"Vậy thế nào là con đường tốt nhất?"

"Ta không thể chần chừ nữa. Ta muốn đăng cơ xưng đế, nàng có nguyện làm hoàng hậu của ta không?"

A Tắc nhìn ta, ánh mắt kiên định.

Ta tin, khoảnh khắc ấy, hắn thật lòng nghĩ đó là con đường tốt nhất.

Hoàng hậu một nước, vinh hiển biết bao!

Nhưng ta lại cười.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn:

"Chàng cũng muốn như Phế Đế, g.i.ế. c huynh đoạt tẩu sao?"

A Tắc bị lời ta nói đánh trúng tim đen, sắc mặt lập tức tái nhợt, đôi môi vốn đỏ hồng bỗng không còn chút máu.

Hắn hẳn không nghĩ rằng ta có thể vì hắn mà đánh cược tất cả, lấy chính nhân duyên của mình làm quân cờ, tham dự vào canh bạc rung chuyển thiên hạ này.

Ta đã thắng: giữ được nhà họ Vệ, Xác nhận thân phận chân thật của mình, phát động tạo phản.

Nhưng cũng vì thế mà kết một vòng xoắn số mệnh không thể tháo gỡ.

Ta cúi mắt, không nhìn hắn nữa.

"Cho dù chàng để ta giả c.h.ế. t như mẫu hậu, đổi một thân phận khác, cũng chỉ có thể giấu được một thời điểm. Thiên hạ rồi sẽ biết ta là công chúa tiền triều. Đến khi đó, chư thần liệu có nghi ngờ ta có mưu đồ phục quốc?"

"Nếu một ngày nào đó, ta sinh hạ hài tử, nó mang huyết thống tiền triều, liệu có được quần thần ủng hộ?"

"Mà nếu sau này hậu cung của chàng có ba nghìn giai lệ, sinh thêm một đứa trẻ dòng dõi thuần chính, chàng đoán xem, triều thần sẽ chọn hài tử của ta, hay là đứa trẻ kia?"

A Tắc lập tức cắt ngang:

"Sẽ không có nữ nhân khác, cũng không có đứa con nào khác! Chỉ có nàng thôi, A Ngọc, nàng hãy tin ta!"

Hắn nắm chặt lấy bờ vai ta, như thể sợ làm tổn thương ta nên chẳng dám dùng sức, cả người cứng đờ.

Ta lặng lẽ lắng nghe.

Lời hứa này thật tốt, tốt đến mức khiến ta suýt không nỡ từ chối.

Nhưng ta đã từng sống mười tám năm nơi tối tăm, ta không muốn cả nửa đời sau cũng phải sống trong bóng tối, con ta cũng vậy.

Đây không phải là hạnh phúc, mà là một lời nguyền.

Ta nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, bình tĩnh nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!