Chương 26: (Vô Đề)

Ta chợt nhớ tới lời mẫu hậu trước khi qua đời:

"Ta lẽ ra đã nên c.h.ế. t từ lâu, năm xưa không chết, để lại muôn vàn tiếng xấu, nay nếu còn không chết, sử sách sẽ viết về ta như thế nào?"

"Ta biết rõ bệ hạ không xứng, nhưng ta không còn cách nào khác."

"Có khi trước mặt không có đường, chỉ còn cách cắn răng bước tiếp, mới là con đường tốt nhất."

Bà sống cùng tiên đế chỉ một năm, nhưng sống với Phế Đế tận mười tám năm.

Hồng Trần Vô Định

Tình cảm mười tám năm lẽ ra sâu hơn một năm ngắn ngủi, bà cũng vì Khang Lạc mà bỏ rơi ta.

Theo lý, ta nên để mẫu hậu hợp táng cùng Phế Đế.

Nhưng nếu theo Phế Đế, người sẽ là Phế Hậu.

Bà vốn là kẻ ưa hư vinh, e là không cam lòng mang danh hiệu đó xuống mồ.

Huống hồ, hai người lúc sống đã đấu đá đao kiếm, c.h.ế. t rồi e là cũng không muốn gặp lại.

Ngược lại, tiên đế là người thương dân, trọng thần, danh tiếng tốt, đối xử với bà cũng xem như tận tình.

Ta bình thản nói:

"Khẩn thỉnh bệ hạ cho phép thần thiếp đưa mẫu hậu hợp táng cùng sinh phụ của thần thiếp. Thần thiếp… tạ ơn bệ hạ ân điển."

Lời ta nói, hẳn đã khiến A Tắc đau lòng.

Hắn im lặng hồi lâu, trong giọng nói lộ rõ đắng chát bị đè nén:

"A Ngọc, nàng hận ta…"

"Hôm ấy, ta thật sự tưởng mình là người nhà họ Vệ. Vệ tướng bị Phế Đế bức ép, nảy sinh tâm ý mưu phản, mà nàng là công chúa Đại Chu, ta không thể phản bội phụ thân, cũng không thể quay lưng với nàng. Chỉ có thể để nàng gắng gượng bảo vệ nhà họ Vệ, kéo dài thời gian."

"Ta không hề biết mình là con trai của Trấn Quốc Tướng Quân, cũng chẳng hay nàng là con gái tiên hoàng."

"A Ngọc, ta chưa từng có ý lừa nàng."

Ta lạnh nhạt nói:

"Vậy vì sao chàng lại c.h.ế. t rồi sống lại?"

Lại một khoảng lặng không thể nói nên lời.

Hồi lâu, sau cánh cửa vang lên giọng khàn khàn của A Tắc:

"A Ngọc, ta thà rằng mình thật sự đã c.h.ế. t ngày hôm đó."

"Ta cũng thà rằng người nhận được thư khuyên hàng là sư phụ nàng, chứ không phải ta…"

Tim ta run lên.

Nếu người nhận thư là sư phụ, thì kẻ c.h.ế. t chính là A Tắc.

Kết cục ấy cũng khiến ta lạnh sống lưng.

Ta không nhịn được rùng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!