Chương 23: (Vô Đề)

Mẫu tử cách nhau chỉ trong gang tấc, mà cảm giác như cách một trời một vực.

Giọng người khàn khàn như được giải thoát:

"Con đều đã biết cả rồi…"

"Ta tưởng có thể giấu được con."

"Năm xưa, trong cung ta từng bước gian nan, bệ hạ không còn tình ý với ta, Tiêu phi hoành hành ngang ngược, luôn dùng con để kích động bệ hạ. Lúc đó Khang Lạc mới sáu tuổi, nó bị người ta hạ độc."

"Khi ấy ta hồ đồ, nghĩ rằng nếu nhất định phải hi sinh một người để những người còn lại được sống yên ổn, thì ta chỉ có thể hi sinh đứa con chưa từng ở bên cạnh mình."

"A Ngọc… xin lỗi con…"

Xin lỗi…

Hơi thở bà yếu dần, chỉ còn đôi mắt chưa nỡ nhắm lại, vẫn dõi theo ta không rời…

28

Nếu chỉ có thể từ bỏ một người, thì chỉ đành từ bỏ người không ở bên cạnh mình.

Cuối cùng thì bà cũng đã nói thật...

Ta hỏi được chân tướng, nhưng lại bị chính chân tướng ấy đập tan ta thành từng mảnh nhỏ.

Trái tim ta như bị khoét một lỗ lớn, gió lạnh ào ào thổi qua, buốt giá vô cùng.

Ta vô thức bước đến bên bà, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống.

Mỹ nhân dù có tự vẫn bằng độc dược, vẫn xinh đẹp thê lương đến mức khiến người ta say đắm.

Ta cúi người ôm lấy bà vào lòng, nhẹ nhàng lau đi vệt m.á. u đen bên khoé môi, thì thầm bên tai:

"Mẫu hậu, tạo phản là do nhi thần. Người đoạt lấy thiên hạ Đại Chu là nhi thần. Chúng ta coi như huề nhau rồi. Người không cần phải chết, người hãy sống thật tốt, sống để xem ta lên làm nữ hoàng. Giải dược ở đâu?"

A Ngọc!

Ngón tay bà siết chặt lấy áo ta, ánh mắt muôn phần không dám tin, nhưng trong đó lại có đôi phần vui mừng.

"Con rất tốt… Con giỏi hơn mẫu hậu nhiều…"

"Không có giải dược đâu…"

"Người đáng c.h.ế. t là ta. Năm xưa không chết, lưu lại vô số tiếng xấu. Nếu nay lại không chết, sử sách sẽ viết gì về ta đây?"

"Ta biết rõ bệ hạ không đáng để yêu, nhưng ta không có cách nào khác. Có lúc, trước mặt không có đường, thì chỉ có thể cắn răng mà đi tiếp, mới là con đường tốt nhất."

"Ta sống là một vết nhơ của con, A Ngọc… xin lỗi…"

Duẫn Nhi…

Duẫn Nhi…

Ánh mắt bà nhìn chằm chằm ta, như mong ta cho bà một câu trả lời thoả đáng.

Tim ta lạnh đến run rẩy, cắn chặt răng, gắng sức không để lộ một chút cảm xúc nào, ta sợ rằng chỉ cần mở miệng, đầu lưỡi liền trào ra máu.

Cuối cùng bà không còn trụ được nữa, nhắm mắt trong lòng ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!