Mối thù g.i.ế. c cha cuối cùng cũng được báo.
Thân thể ông ta ngã xuống, đổ ầm một tiếng nặng nề như bao cát rơi xuống đất.
Cửu ngũ chí tôn cũng như dân thường, sau khi c.h.ế. t chỉ chiếm một phần đất chừng sáu thước, chỉ là muốn giết, thì khó hơn gấp trăm ngàn lần.
Ta ngẩng đầu nhìn mẫu hậu, bà ánh mắt vô cùng phức tạp, từng giọt lệ to lớn lặng lẽ rơi xuống.
"Sao con lại quay về?"
Mẫu hậu trách ta ư?
Kiếm trong tay ta choang một tiếng rơi xuống đất, lòng lạnh đi một chút, đau cũng thêm một phần.
Mẫu hậu thần sắc dịu lại, bà vô thức nhìn sang t.h. i t.h. ể đế vương trên đất, nhẹ giọng nói:
Con theo ta.
Bà nắm tay ta, đưa ta tới ngự thư phòng.
Trên đường, cung nữ thái giám tán loạn bỏ chạy, nghĩa quân đã tiến vào trong cung, cướp bóc khắp nơi.
Lòng người tham lam, những kẻ xưng là nghĩa quân ấy đã sớm quên đi lý tưởng ban đầu.
Ta thuận tay g.i.ế. c vài tên, bảo hộ mẫu hậu, cùng bà tiến vào ngự thư phòng.
Mẫu hậu mặt mày trắng bệch, vừa vào trong liền đóng cửa điện, vội vã lật tìm trên án thư.
Rất nhanh, bà tìm được một khối ấn tín.
"Ngọc tỷ truyền quốc, con cầm lấy, tân quân nhập cung, bất kể là ai, con cũng có thể dùng vật này đổi lấy một mạng sống."
Ta há miệng định nói, nhưng không hiểu sao lại không thốt nên lời.
Ta không nói cho bà biết, người tạo phản… chính là ta.
Nếu nói ra, bà sẽ hận ta, đúng không?
Ngay lúc ấy, ta cảm thấy toàn thân vô lực, một cảm giác nghẹn ngào khó diễn tả, như có thứ gì đó chẹn ngang nơi cổ.
Mẫu hậu tiếp tục lật tìm, cuối cùng, trong đống thư quyển, bà lấy ra một bức họa.
Bà cẩn thận mở ra, trong mắt là vẻ trang trọng xen lẫn vui mừng.
"A Ngọc, con xem đây là ai?"
Hồng Trần Vô Định
Ta chăm chú nhìn, thấy một bức họa sinh động như thật.
Là… Vệ Chiêu?
Không, không phải Vệ Chiêu!
Khóe mắt người trong tranh có một nốt ruồi lệ màu đỏ nhạt.
Khí chất trầm tĩnh mà kiêu hùng, rõ ràng chính là Ninh Tắc.
A Tắc, Ninh Tắc của ta…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!