Ta không trách họ được.
Thứ họ thấy, chỉ là thứ người khác muốn họ thấy.
Ta như mãnh thú bị nhốt trong cung, lòng ngày một nóng ruột.
Cho đến một hôm, người hầu được ta phái đến chăm sóc Vệ Chiêu dè dặt bước vào, líu ríu thưa:
"Công chúa điện hạ, Vệ công tử muốn gặp người."
Vệ công tử?
Vệ Chiêu sao?
Hắn muốn gặp ta làm gì?
"Bổn cung không rảnh."
"Công chúa điện hạ, Vệ công tử nói nếu người không đến, thì hắn sẽ tự vẫn…"
Người kia nằm rạp xuống đất, run rẩy không dám ngẩng đầu.
Thái độ như vậy lại khiến ta bình tĩnh lại.
Ta có gì phải so đo với một kẻ nô bộc?
Còn Vệ Chiêu muốn tự sát ư?
Trước đây hắn rất ham sống sợ chết, nhưng giờ hình như không còn như thế nữa.
"Dẫn đường phía trước."
Hồng Trần Vô Định
Dạ!
Chẳng bao lâu sau, ta đến tiểu viện của Vệ Chiêu.
Hắn đang đợi ta.
Chỉ vài ngày không gặp, khí chất trên người hắn đã thay đổi hẳn, không còn vẻ ngạo nghễ ngông cuồng của thiếu niên năm xưa, cả người trầm tĩnh như đã khổ tu mấy chục năm.
Ta nhạt giọng nói:
Ngươi tìm ta sao?
Hắn gật đầu, xoay người đi vào trong phòng.
Hắn ra hiệu mời ta ngồi, rót một ly nước, đưa tay chấm vào ly, rồi lấy chút nước viết chữ lên mặt bàn.
"Bệ hạ đã công bố thân thế của nàng, còn sai người giả mạo nét chữ của nàng, liên tục phát ra thư khuyên hàng, thư mắng nghịch tặc."
Tim ta khẽ siết lại, nhưng rất nhanh đã bình tâm, chuyện này vốn nằm trong dự liệu. Nếu ta ở vị trí đó, cũng sẽ làm thế.
Thứ ta tò mò hơn là một chuyện khác.
"Ngươi làm sao biết được?"
Gương mặt Vệ Chiêu thoáng lộ vẻ đắc ý, hắn dùng tay áo lau đi vệt nước, rồi nhanh chóng viết tiếp điều mình muốn nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!