Khang Lạc toàn thân run rẩy, nước mắt giàn giụa:
"Mẫu hậu bị thích khách ám sát, nghe nói bị thương rất nặng, phụ hoàng đang phái người bắt hung thủ. Triệu Tử Ngọc, ngươi nhanh lên, ta muốn gặp mẫu hậu lần cuối."
Giờ phút này, nàng ta chân thực đến mức khiến người ta sinh lòng thương cảm.
Ta nuốt xuống những lời khó nghe đã đến miệng, chỉ chuyên tâm thúc ngựa đi tiếp.
Có Khang Lạc làm bùa hộ mệnh, dọc đường không ai dám ngăn cản.
Rất nhanh, chúng ta đến Thái miếu.
Mẫu hậu...
Khang Lạc nhảy xuống ngựa, loạng choạng chạy về phía trước, nàng kéo váy, hoàn toàn chẳng còn chút dáng vẻ đoan trang.
Ta sải bước đuổi theo, đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy ánh đèn dịu dàng bao phủ, mẫu hậu phong thái đoan trang quỳ trên bồ đoàn.
Nghe thấy tiếng động, bà quay đầu lại quát khẽ:
"*Quốc chi trọng địa, om sòm ồn ào như thế, còn ra thể thống gì? Sao ngươi lại tới đây?"
(*Quốc chi trọng địa: Nơi trọng yếu của quốc gia)
Người chỉ liếc ta một cái, rồi lập tức thân thiết ôm lấy Khang Lạc đang nhào vào lòng mình.
Khang Lạc mừng đến phát khóc:
"Mẫu hậu, người không sao? Tốt quá, thật sự tốt quá rồi!"
Toàn thân ta lạnh buốt, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao trùm, không rõ nên vui hay buồn.
Mẫu hậu không sao, tất nhiên là tốt.
Nhưng bà lợi dụng ta, chuyện này thì rất tệ, vô cùng tệ!
Ánh mắt ta lạnh lẽo như đao quét qua từng người, chậm rãi lùi về sau.
Vệ binh bốn phía đổ xô tới, tên dẫn đầu vội vàng hỏi:
"Khang Lạc công chúa, chỉ có người đến thôi sao?"
Còn có nàng ta…
Khang Lạc đảo mắt tìm kiếm, ánh mắt dừng trên người ta, mang theo vài phần chân thành vui mừng:
"Triệu Tử Ngọc, mẫu hậu không sao cả."
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía ta.
Vô số mũi kiếm chĩa thẳng vào ta.
Nụ cười trên mặt Khang Lạc lập tức cứng lại.
Ánh mắt mẫu hậu cũng trở nên sững sờ.
Ta cúi mắt, cười lạnh một tiếng, chậm rãi lau lớp dịch dung trên mặt, để lộ dung nhan thật, lễ nghi đầy đủ hành lễ một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!