Bà đưa mắt nhìn quanh tiểu viện, như đang trò chuyện thường ngày, giọng nói mang theo vẻ thân thiết.
"Lần cuối cùng ta rời cung, là đến Vân Sơ Tự thăm con."
Tim ta khẽ run, khi nào chứ, sao ta không biết?
"Con và tiểu tử tên Ninh Tắc kia chơi rất thân? Đáng tiếc thật."
Nhắc đến Ninh Tắc, trong lòng ta đau xót.
Thế gian không còn A Tắc nữa.
Cũng không còn ai nguyện che chở cho ta nữa.
"Ta tưởng rằng gả Vệ Chiêu cho con, con sẽ hài lòng."
Ánh mắt mẫu hậu bình tĩnh nhìn ta, bên trong sự bình tĩnh là niềm thương xót sâu kín.
Suýt nữa thì ta đã bị cảm động…
Thì ra mẫu hậu cái gì cũng biết.
Vậy thì, người nhất định cũng biết A Tắc c.h.ế. t như thế nào, phải không?
"Hoàng hậu nương nương, người muốn nói gì?"
Giọng điệu xa cách của ta có lẽ khiến bà tổn thương, mẫu hậu lộ ra vẻ mặt đau lòng.
A Ngọc…
Bà chờ ta hỏi bà, ta lại cúi mắt xuống, cung kính như bất kỳ người qua đường nào khi gặp hoàng hậu.
Sự ôn hòa trên người bà dần tan đi, khí chất của người nắm quyền trở lại.
Bà nhìn ta, bình thản nói:
"Quay về đi, Khang Lạc đã gả đi, không còn ai tranh giành với con, con muốn gì, đều dễ như trở bàn tay."
Tranh với Khang Lạc ư?
Ta chưa từng nghĩ đến.
Ai lại muốn đi giành miếng ăn trong miệng chim?
Thứ ta muốn từ đầu tới cuối, chỉ là được bà thừa nhận, được bà đối xử như một người con.
Ta không phải là nỗi nhục, không phải gánh nặng, càng không phải nghiệt chủng.
Chỉ đơn giản như vậy thôi!
Ta cũng bình thản nói:
Thật sự là như thế?
Hồng Trần Vô Định
"Bản cung nói một là một."
"Nếu ta muốn báo thù cho phụ hoàng thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!