Chương 14: (Vô Đề)

17

Mọi người vội vàng đuổi theo Khang Lạc.

Ma ma đi đầu sắc mặt âm trầm, trừng mắt nhìn ta.

"Ngươi đã nói gì với công chúa?"

Ta mỉm cười,

"Ngươi dùng giọng điệu này, là muốn ta phải quỳ xuống nói chuyện với ngươi sao?"

Ta hơi cúi người.

Ma ma kia như thấy quỷ, hoảng hốt, lập tức quỳ xuống trước ta.

Hồng Trần Vô Định

Nô tỳ không dám!

Trên mặt bà ta lộ ra vẻ nhục nhã sâu sắc, chắc là vì bản thân phải quỳ trước một thứ dân mà cảm thấy xấu hổ, thế nhưng lại thật sự không dám làm càn với ta.

Dù sao, huyết mạch… đúng là kỳ diệu khó lường.

Bà ta mặt lạnh đứng dậy, nói nhanh: 

"Truyền khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương, nương nương bảo nô tỳ nói với người, mong người trông chừng cho tốt phu quân của mình. Lần này chỉ là tiểu hình cảnh cáo, lần sau… sẽ trực tiếp xử lăng trì."

Nói xong, bà ta như tìm lại được thể diện, lại nói tiếp: 

"Nhất nhật phu thê bách nhật ân, lần này Khang Lạc công chúa vì Vệ Chiêu mà cầu tình. Lần sau, sẽ không còn chuyện tốt thế đâu. Khang Lạc công chúa sắp gả vào Vương phủ Vũ Lăng, sau này đừng để tên lưu manh kia lại quấy rầy công chúa điện hạ."

Ta nhướng mày, khóe môi hiện lên một nụ cười châm chọc nhàn nhạt.

*Nhất nhật phu thê bách nhật ân?

(*Thành ngữ: Một ngày làm vợ chồng, trăm ngày mang ơn nghĩa)

Nói đùa gì thế?

Ân tình phu thê ư?

Người có nghĩa vợ chồng là Khang Lạc và Vệ Chiêu, là mẫu hậu và tiên hoàng.

Chứ không phải là ta!

Vệ Chiêu bị khiêng vào, bê bết, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

Ta hỏi Trương ma ma, mới biết hôm đó hắn tới hoàng cung, quỳ hai ngày cũng không gặp được Khang Lạc, ngược lại nhận được một trận đòn của thị vệ trong cung.

Danh hiệu

"Quý công tử đệ nhất Hoa Kinh", so ra chẳng bằng cái tên

"người gác cổng hoàng cung".

Ta gọi lang trung tới khám bệnh cho hắn.

Ba ngày sau, Vệ Chiêu tỉnh lại, đôi mắt từng sáng rực thần khí của hắn, giờ đã hoàn toàn u tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!