Nàng dễ thương, nàng yếu đuối, nàng bối rối không biết phải làm sao, tất cả chỉ là một chiếc mặt nạ giả dối.
Còn ta, ta đã trở thành chính mình, không còn là nữ phụ ác độc.
Nhưng nàng thì chưa.
Nàng vẫn bị giam trong cái vỏ của nữ chính, mà chưa thực sự là chính mình, một Trấn An công chúa, nữ nhi của Trấn Quốc tướng quân, Lạc Khâm Tâm.
Một lúc lâu sau, Trấn An cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Sau một thoáng lung lay sắp đổ, khuôn mặt tái nhợt của nàng lại dâng lên một tia quật cường.
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy nàng chân thật hơn một chút, cuối cùng cũng giống một con người rồi.
Nàng nghẹn ngào, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để nói rõ ràng.
"Tỷ tỷ không hiểu ta. Tỷ không có tư cách nói ta như vậy."
"Ta khóc trước mặt thái tử ca ca và nhị ca là vì ta thực sự coi họ là huynh trưởng. Họ cũng xem ta là muội muội, vậy nên tự nhiên sẽ bảo vệ ta."
"Hoàn toàn không phải như tỷ nghĩ, không phải là lợi dụng hay thao túng. Tình cảm giữa người với người là thật, không phải lúc nào cũng chỉ có tính toán."
Hồng Trần Vô Định
"Ta kính trọng phụ hoàng và mẫu hậu, coi họ như cha mẹ ruột. Ta không muốn họ vì ta mà phiền lòng, nên ta không muốn làm phiền họ."
"Nhưng hôm nay, ta nhận ra ta đã sai rồi. Chính sự nhường nhịn của ta khiến tỷ coi thường ta."
"Ta sẽ xin họ ban hôn. Lục Kinh Hoài sẽ thuộc về ai, vẫn chưa biết được đâu. Đến lúc đó, tỷ đừng có khóc!"
Hahahahahaha!
Ta cười to thành tiếng.
Người được bảo vệ quá tốt, có lẽ đều sẽ như vậy.
Đi đi, Trấn An.
"Trên đường nhớ nghĩ cho thật kỹ, tại sao người được ban hôn là ta, mà không phải là ngươi?"
"Mong rằng khi đó, ngươi vẫn còn đủ dũng khí để bước vào Khôn Ninh Cung và Dưỡng Tâm Điện."
"Đi thong thả, không tiễn."
Trấn An quay người bỏ đi ngay lập tức, nàng đi rất nhanh, hoàn toàn không phù hợp với tính cách bình thường của nàng.
Ta đứng đó, thưởng thức một chút rồi quay vào trong.
Tam hoàng tỷ đi sau ta, không ngừng chậc lưỡi.
"Tiểu Lục, muội thật là dám nói đấy. Muội không sợ sao?"
"Hậu cung này là thiên hạ của hoàng hậu nương nương, hôm nay muội quá liều lĩnh rồi. Các nương nương trong cung chắc cũng sẽ trách muội."
Ta nhìn tỷ ấy cười, càng nhìn càng thích.
"Tam tỷ, tỷ không sợ sao?"
Tam hoàng tỷ thản nhiên phất tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!