Ta đoạt đi người trong lòng của Trấn An.
Trấn An có thể hận ta.
Lục Kinh Hoài có thể danh chính ngôn thuận trút giận lên ta.
Thái tử có thể mắng ta, cười nhạo ta.
Nhị hoàng huynh có thể tiếp tục cho rằng ta trời sinh xấu xa, chỉ biết giành giật những thứ vốn không thuộc về mình.
Phụ hoàng, hoàng hậu giải quyết được nỗi lo về sau.
Dù họ không thương ta, nhưng xét về huyết thống, ta vẫn là công chúa của hoàng thất, nên ta phải bảo vệ lợi ích của hoàng thất.
Chỉ cần hy sinh một mình ta, tất cả mọi người đều hài lòng.
Giống như những triều đại trước, chỉ cần đưa một công chúa đi hòa thân, là có thể lui mười vạn đại quân, đổi lấy vài năm hòa bình.
Chỉ trừ việc, chẳng ai hỏi vị công chúa ấy—
Liệu nàng có đau lòng hay không?
Liệu nàng có sợ hãi hay không?
09
Ta bình thản nói:
"Mẫu hậu, nếu nhất định phải để nhi thần tiếp nhận hôn sự này, cũng không phải không được."
"Nhưng không phải vì phụ hoàng, cũng không phải vì Trấn An, mà là vì người."
"Tạ ơn mẫu hậu đã cai quản hậu cung nghiêm minh, khiến nhi thần có thể bình an lớn lên trong hoàng cung."
"Cũng tạ ơn người đã ban cho nhi thần gian bếp nhỏ, cho phép nhi thần tự sắc thuốc, tự nấu ăn, để dù không có phụ mẫu yêu thương, nhi thần vẫn còn có mỹ thực bầu bạn."
"Lại cảm tạ người đã nhẫn nhịn sự chán ghét đối với mẫu phi của nhi thần, đích thân chủ trì lễ cập kê cho nhi thần, để thiên hạ không thể xem thường nhi thần."
"Còn phải cảm tạ người đã ban cho nhi thần địa khế, những phần ban thưởng. Khi đó, chắc hẳn người thật lòng hy vọng nhi thần có một mối hôn sự tốt đẹp."
"Mặc dù bây giờ, người vì Trấn An mà từ bỏ nhi thần, nhưng nhi thần không hận người."
"Bởi vì người vốn không thích nhi thần, cho nên, bất kể người quyết định thế nào, nhi thần đều có thể chấp nhận."
"Nhi thần đồng ý hôn sự này, không phải vì bất kỳ ai khác, chỉ là để báo đáp những năm qua mẫu hậu đã đối xử tốt với nhi thần."
"Nhưng, với tư cách là một nữ nhi cùng tuổi với Trấn An, nhi thần xin tặng mẫu hậu một lời khuyên: nếu phụ mẫu ruột của Trấn An còn sống, bọn họ sẽ không đối xử với nàng như vậy."
"Người đã mất đi nhi thần, nhi thần không mong người lại mất đi Trấn An."
Nữ nhi cáo lui.
Ta hành lễ, chậm rãi xoay người, bước nhanh rời khỏi Khôn Ninh Cung.
Đứng dưới ánh mặt trời, hơi lạnh thấu xương trong cung điện mới từng chút, từng chút một bị xua đi, dường như ta được sống lại một lần nữa.
Ta nhớ lại từng câu từng chữ của mình.
Mặc dù là muốn lấy nhu khắc cương, nhưng mọi lời ta nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, không chút giả dối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!