Chương 5: (Vô Đề)

Tam hoàng tỷ nói:

"Trà sữa ở Phúc Ninh Cung không còn ngon nữa."

Ta không nỡ nói cho tỷ ấy biết, thực ra An cô cô lo ta bị cảm, nên cho thêm gừng vào trà sữa. Nhưng Tuế An thì không bao giờ cho gừng.

Khi An cô cô rán khoai tây, theo thói quen gọi một tiếng:

"Tuế An, đến làm sốt cà chua nào."

Gọi xong rồi mới bàng hoàng nhận ra, Tuế An đã đi rồi.

Bà dường như già đi mấy tuổi, trở nên nghiêm nghị và trầm mặc hơn.

Hồng Trần Vô Định

Còn ta, cũng không ít lần nhớ đến nàng.

Không còn ai gọi ta là Dung Bảo Nhi nữa.

Cũng không còn ai nắm tay ta, cười nói:

"Hôm nay để ta hầu ngủ, công chúa ngàn vạn lần đừng đá ta một cước nhé!"

Nhưng ta không hối hận khi để nàng đi.

Nó giống như thả một con bướm về trời, ta không nhịn được mà nghĩ—

Nó sẽ bay qua bao nhiêu mùa xuân, nếm bao nhiêu hương hoa, ngắm bao nhiêu cảnh đẹp?

Những điều ấy, Phúc Ninh Cung nhỏ bé này mãi mãi không thể cho nàng.

Nàng là người ấm áp như thế, dù ở đâu, cũng sẽ sống thật tốt, thật tốt.

Đông qua xuân tới.

Tam hoàng tỷ sắp đính hôn.

Lý Hiền phi nhìn trúng một vị thiếu niên tướng quân xuất thân thế gia, cũng là thế tử của Quốc Công phủ, Lục Kinh Hoài.

Nhưng sau vài lần dò xét, bà liền từ bỏ ý định này.

Tam hoàng tỷ ẩn ý nói với ta:

"Lòng của Lục Kinh Hoài ở trên người Trấn An. Nhưng phụ hoàng dường như không có ý định gả Trấn An cho hắn."

Ta kinh ngạc:

Tại sao?

Bọn họ là nam chính và nữ chính, họ chắc chắn sẽ vượt qua mọi trở ngại để đến với nhau.

Phụ hoàng chẳng qua chỉ là một nhân vật phản diện, ông ấy ngăn cản cũng vô ích.

Tam hoàng tỷ lắc đầu:

"Mẫu phi không nói cho ta biết. Nhưng tốt nhất là muội cũng đừng bận tâm đến Lục Kinh Hoài."

Ta uống trà sữa, bất cẩn bị sặc, ho sù sụ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!