Chương 14: (Vô Đề)

Nói xong, nàng đưa cho ta một ly sữa.

Ta đón lấy ly sữa ấm áp, trong lòng cũng trở nên ấm áp.

Giờ đây, thái tử đối mặt với thử thách lớn đầu tiên trong cuộc đời mình.

Không biết hắn có thể vượt qua không.

Nhưng ta không quan tâm.

Xét trên tình cảm dành cho hoàng hậu, ta đã không giẫm lên hắn một cước, thế là đủ lương tâm rồi.

Những chuyện khác, đừng mong ta để tâm.

Trấn An chấp nhận thánh chỉ ban hôn.

Hai người phụng chỉ nhanh chóng thành thân.

Ngày đại hôn, ta cũng đến tham dự.

Hai người bọn họ tình sâu nghĩa nặng, quả thật rất xứng đôi.

Hắn tự tay đỡ nàng xuống kiệu hoa, lại nắm tay nàng từng bước đi vào lễ đường.

Nàng xinh đẹp lộng lẫy, ánh mắt long lanh tràn đầy ngượng ngùng hạnh phúc.

Hắn nhìn nàng với ánh mắt đong đầy yêu thương, trong mắt hắn chỉ có nàng.

Ta nhìn khung cảnh ấy.

Có ghen tị không?

Có lẽ là có.

Nhưng không nhiều bằng lúc tam hoàng tỷ thành thân.

Bởi vì tình yêu của họ quá hoàn mỹ, giống như những câu chuyện cổ tích mà Tuế An từng kể cho ta nghe.

Những câu chuyện thực sự thường kết thúc ngay khi hai nhân vật chính thành hôn.

Nhưng trong những câu chuyện mà Tuế An viết tiếp, sau khi cưới nhau, những nhân vật chính ấy bỏ đi hào quang của nam chính và nữ chính, dần dần lộ ra bộ mặt của những con người bình thường.

Cuộc sống hôn nhân cũng trở nên bề bộn rối ren.

Lục Kinh Hoài dùng toàn bộ công trạng để cầu hôn Trấn An, nghe có vẻ rất lãng mạn.

Nhưng hắn có hối hận không?

Một năm, hai năm, ba năm sau…

Khi cuộc sống gặp phải khó khăn, khi hắn rơi vào vực thẳm của cuộc đời, liệu có một ngày nào đó hắn sẽ hối hận về sự nông nổi của tuổi trẻ?

Còn Trấn An, nàng thì sao?

Nàng có thể gánh vác nổi sự lãng mạn này không?

Liệu sự lãng mạn ấy có trở thành gánh nặng khiến nàng từng bước nhượng bộ, cuối cùng lùi đến mức không còn đường thoái lui?

"Phu thê giao bái, đưa vào động phòng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!