Rời khỏi Khôn Ninh Cung, dưới ánh nắng rực rỡ bên ngoài, ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
Phía sau, Trấn An gọi ta lại.
Trấn An do dự, ánh mắt lộ rõ vẻ bất an, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói:
"Lục tỷ tỷ, muội sắp rời khỏi hoàng cung rồi."
"Ừm, vậy thì đi đường cẩn thận."
Xin lỗi…
Ta phất tay.
Chuyện đã qua rồi.
Ta bước đi vài bước, rồi chợt dừng lại.
"À đúng rồi, sau này bớt khóc đi, hại mắt đấy."
Tuế An từng nói, khóc nhiều dễ bị loạn thị.
Nàng có một đôi mắt xinh đẹp như vậy, nếu nhìn người không rõ thì thật đáng tiếc.
Trấn An sững sờ, rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Muội nhớ rồi.
Ta gật đầu, lần này thực sự rời đi.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lần tiếp theo ta bước vào đây, e rằng chính là ngày xuất giá.
Không biết khi đó, hoàng hậu có bằng lòng gặp ta hay không.
Sau lưng ta, thái tử lạnh lùng nói:
"Hà tất phải nói nhiều với nàng ta?"
Nhị hoàng huynh cũng bĩu môi:
"Nàng ta là kẻ vô tâm vô phế, có nói cũng vô ích…"
"Thái tử ca ca, nhị hoàng huynh, hai người đừng nói nữa."
Trấn An xoay người, giọng nói mang theo một chút mỏi mệt.
"Muội đã trưởng thành rồi, muội có suy nghĩ của riêng mình. Nếu hai người thực sự muốn tốt cho muội, vậy hãy nghe muội nói một lần."
"Hai người luôn miệng nói vì muội, nhưng lại chưa bao giờ thực sự lắng nghe muội muốn gì. Muội mệt lắm."
Nói xong, nàng quay vào nội điện, ở bên cạnh hoàng hậu.
Đồ đạc của nàng rất nhiều, phải mất ba ngày mới chuyển hết ra khỏi cung.
Thái tử trở nên hồn bay phách lạc, từ nay về sau, nếu hắn muốn gặp Trấn An, e rằng không dễ dàng như trước.
Nhị hoàng huynh thì chẳng sao cả.
Dù gì hắn cũng chỉ lấy lòng Trấn An để lấy lòng thái tử, bây giờ hắn có thể mượn cớ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!