Chương 10: (Vô Đề)

Hoàng hậu nhìn chằm chằm ta, ánh mắt cuộn trào những cảm xúc điên cuồng.

Hà ma ma quát lớn:

"tiểu công chúa của nương nương bị c.h.ế. t non trong bụng, khi ấy thai nhi đã được sáu tháng. Vậy mà ngươi vẫn sống tốt, còn sống suốt mười sáu năm qua. Nếu không phải nương nương nhân từ, ngươi tưởng mình có thể sống đến hôm nay sao?"

Ta ngẩng cao cằm, ánh mắt lạnh như băng.

"Bất kể mẫu phi ta là ai, chỉ cần ta là nữ nhi của phụ hoàng, ta chính là công chúa, ta đáng được sống trong hoàng cung này."

"Ta cảm tạ lòng nhân từ của mẫu hậu, vậy nên hôm đó, ta chỉ xin phụ hoàng giao người cho ta, chứ không đòi thêm một thái giám nào khác."

"Nếu không, hôm nay thái tử đừng hòng rút lui toàn mạng."

"Hắn chỉ mới là trữ quân mà đã dám xuống tay với muội muội ruột, ai dám đảm bảo sau này khi đăng cơ, hắn sẽ không ngang nhiên g.i.ế. c chóc không nương tay?"

"Phụ hoàng có thể thờ ơ với chúng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là người muốn chúng ta chết!"

"Hơn nữa, có ca ca nhà nào lại vì một muội muội nuôi mà làm nhục, hành hạ muội muội ruột thịt đến mức này?"

"Mẫu hậu, người vẫn luôn thông minh, công chính, nghiêm minh. Người nói đi, chuyện này là vì sao?"

"Hoàng triều có một thái tử như vậy, rốt cuộc là phúc hay là họa?"

Hoàng hậu đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân hình lảo đảo, rồi mềm nhũn ngã xuống.

Phúc Ninh Cung lập tức rối loạn.

Hà ma ma vội vã sai người khiêng hoàng hậu về cung.

Ngự y nhanh chóng đến xem mạch, chẩn đoán rằng hoàng hậu vì tức giận quá độ, cần phải điều dưỡng cẩn thận.

Thái tử vào cung, muốn đến tìm ta gây chuyện.

Nhưng lần này, chính Trấn An đã ngăn cản hắn.

Nàng đứng trước mặt thái tử, kiên định nói không, kiên định thừa nhận rằng mọi chuyện đều bắt nguồn từ nàng, không cần thái tử ra mặt giúp mình.

Nàng rút trâm cài trên đầu, kề sát vào cổ họng mình.

Giọng nàng vẫn mềm mại như trước, nhưng ý chí lại kiên định đến mức không ai có thể lay chuyển.

Hoàng hậu từ từ tỉnh lại.

Bà nhìn thái tử xốc nổi, nhìn nhị hoàng tử đổ thêm dầu vào lửa, nhìn Trấn An cuối cùng cũng mạnh mẽ đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Bà gọi thái tử đến bên giường, giáng cho hắn một cái tát.

Lực tay bà mềm nhũn, nhưng thứ bà đánh rơi chính là thể diện của thái tử.

Bà sai người áp giải nhị hoàng tử quỳ xuống đất, bắt hắn phải tự kiểm điểm.

"Khi nào biết mình sai ở đâu, khi đó mới được đứng lên."

Bà cho tất cả mọi người lui ra, nhưng lại truyền chỉ triệu kiến ta.

14

Khi ta đến, ngoài đại điện, thái tử đứng ở một bên, Trấn An đứng ở bên còn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!