Bây giờ, ngoài việc đứng chung thuyền với ta, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Lần này, ta lại muốn sai hắn đi cứu trợ.
Hắn lắc đầu như trống bỏi, sống c.h.ế. t không chịu đi.
Vậy nên, ta giao nhiệm vụ này cho nhà họ Lạc.
Gia chủ họ Lạc lập tức từ chối.
Ta chẳng buồn để ý, trực tiếp ban một đạo thánh chỉ.
Số bạc lớn như vậy, ta không tin nhà họ Lạc không động lòng.
Chỉ cần bọn họ dám nhúng tay, ta sẽ có chứng cứ để đối phó với bọn họ.
Ngay trong ngày, Lạc Vi Lan đến phủ công chúa cầu kiến.
Ta không gặp. Hắn liền đứng yên không rời.
Trước phủ công chúa, người người qua lại tấp nập.
Hắn khí chất như ngọc, phong thái thanh nhã, đứng ở đó, tựa như băng tuyết giữa trời xuân, thanh khiết mà nổi bật.
Người như hắn, dù ở đâu, cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Ta nghĩ một lúc, vẫn là ra gặp hắn.
Hắn có vẻ hơi ngạc nhiên, dường như không hiểu vì sao ta không mời hắn vào phủ.
Ta cười nhạt:
"Danh tiếng bản cung đã nhơ nhuốc, sợ làm bẩn thanh danh của Lạc công tử, vẫn nên nói chuyện ở đây thôi."
"Cũng tốt, để bách tính làm chứng."
Lạc Vi Lan nhìn ta đầy khó hiểu:
Điện hạ hận thần?
Ta thoáng ngẩn người.
Ta hận hắn sao?
Ta và hắn gặp nhau từ thuở thiếu thời.
Trong mắt ta, hắn chỉ đơn giản là một kẻ có dung mạo dễ nhìn.
Thứ thực sự khiến ta và hắn có liên kết là khi hắn bị công chúa Tĩnh An trêu ghẹo, ta ra mặt bảo vệ hắn.
Hắn cảm kích đến rơi nước mắt, nói nguyện tận trung vì ta.
Từ đó về sau, hắn luôn giữ thái độ không cao không thấp đối với ta.
Lúc nào cũng tỏ ra cứng cỏi, không khuất phục quyền thế, nhưng lại đặc biệt bao dung, trìu mến với đệ muội trong tộc.
Cứng rắn xen lẫn mềm mại, rất dễ khiến người khác rung động.
Ta cho rằng, đó mới là một nam nhân đỉnh thiên lập địa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!