Chương 7: (Vô Đề)

Ta vội hỏi kỹ hơn.

Nghe hắn thuật lại, ta lập tức đoán ra kẻ cướp được bạc là quân của Lạc Vi Lan, còn phe thất bại là quân của hoàng đệ.

Xem đi, không nghe lời a tỷ, bây giờ nếm quả đắng rồi đấy!

Bảo sao gần đây hắn không dám về gặp ta.

Nhưng Lạc Vi Lan cũng đừng vội đắc ý.

Dù sao, bạc cứu trợ này ngoài lớp trên cùng là thật, bên dưới toàn là giả.

Thật muốn xem bộ mặt hắn khi biết sự thật… chắc chắn rất thú vị!

Gia chủ họ Triệu vừa khóc lóc, vừa len lén quan sát sắc mặt ta.

Thấy ta giận dữ, hắn liền khóc càng thương tâm hơn.

Ta nghiêm giọng quát:

"Triệu đại nhân, ngươi hai lần áp tải bạc, hai lần đều để mất, bản cung thấy ngươi rõ ràng là đồng lõa!"

Nói xong, ta đập mạnh trấn giấy xuống bàn.

Hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, khẩn thiết thanh minh.

Ta lạnh nhạt nói:

"Bản cung có thể tin ngươi, nhưng tội thất trách của ngươi là sự thật."

"Nếu bản cung không phạt ngươi, sẽ khiến người khác không phục."

"Trừ khi, ngươi bỏ tiền ra bù lại số bạc cứu trợ đã mất, vậy thì có thể lấy công chuộc tội."

"Bằng không, dù bản cung có muốn bảo vệ ngươi, cũng không thể."

Gia chủ họ Triệu liên tục gật đầu, vội vàng quay về gom bạc.

Để ta an tâm, hắn còn đích thân đưa Triệu Nhị công tử đến phủ công chúa.

Lúc ta về phủ, mỹ nam đang dạy dỗ Triệu Nhị công tử.

Hắn phe phẩy quạt, chỉ trỏ khắp nơi, vừa yêu kiều vừa kiêu ngạo.

"Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thấy cũng coi được đấy. Chỉ là răng hơi xấu một chút."

"Đợi ngươi tự chăm sóc bản thân sạch sẽ tươm tất, ta sẽ sắp xếp cho ngươi hầu hạ điện hạ."

"Trước đó, đừng có ý nghĩ linh tinh."

"Nói cho ngươi biết, trước ngươi còn có năm người đang xếp hàng. Đừng có phá vỡ quy củ."

LÝ HƯƠNG NÔ!!!

Triệu Nhị tức đến đỏ bừng cả mặt, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, trừng mắt nhìn mỹ nam.

Mỹ nam mở to mắt, giả bộ vô tội:

"Làm sao? Cha ngươi làm hỏng việc, đem ngươi đến đây làm lễ vật, ngươi còn tức giận cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!