Hoàng đệ nhìn ta.
Ta thản nhiên nhìn gia chủ nhà họ Lạc, không nói một lời.
Chờ đến trượng thứ mười lăm, ta mới nhàn nhạt lên tiếng:
"Một trượng một ngàn lượng vàng, ngươi nỡ bỏ ra không?"
Nhà họ Lạc tuy giàu, nhưng ba vạn năm nghìn lượng vàng không phải con số nhỏ.
Bọn họ có chịu bỏ ra vì Lạc Vi Lan không?
Gia chủ nhà họ Lạc sững sờ, trong mắt bừng lên lửa giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Ta khẽ nâng tay, trượng lại giáng xuống.
Âm thanh vang lên giòn giã, rất dễ nghe!
Cuối cùng, gia chủ nhà họ Lạc không nhịn nổi nữa.
Thần đồng ý!
Ta khẽ tặc lưỡi, không ngờ rằng Lạc Vi Lan lại quan trọng với nhà họ Lạc đến thế.
Ta nhìn về phía hắn.
Hắn đã ngã xuống đất, nhưng vẫn cố gắng vùng dậy.
Kiếp trước, ta yêu hắn vì điều gì?
Có lẽ là vì hắn luôn có một loại kiên cường bất khuất, dường như chỉ có trời sập xuống mới có thể đè bẹp hắn.
Khi đó, ta đã nghĩ, được hắn bảo vệ trong đôi cánh của mình, chắc chắn sẽ là điều may mắn nhất trên đời.
Nhưng đáng tiếc thay, ta đã dốc hết sức giúp hắn, cứu hắn, lấy lòng hắn, cuối cùng vẫn chẳng thể đứng dưới đôi cánh ấy.
Ta vẫy tay, chấm dứt hình phạt.
Gia chủ nhà họ Lạc cam kết sẽ mang tiền chuộc tới trong vòng ba ngày, sau đó vội vã đưa người rời đi.
Hoàng đệ cười ha hả, vui vẻ không thôi.
"A tỷ, tỷ xem bộ dạng nhà họ Lạc đi, thật nực cười. Nhưng mà, sao lại tha cho Lạc Vi Lan? Nếu bọn họ coi trọng hắn như thế, sao chúng ta không dứt khoát—"
Hắn nhếch môi cười, trong mắt lóe lên tia sắc bén, gần như tràn ra ngoài.
Nhưng đúng lúc đó, một cung nữ vô ý làm rơi giá nến xuống đất, phát ra một tiếng rầm thật lớn.
Hoàng đệ lập tức nổi giận, ném ngay chén trà về phía nàng, quát tháo dữ dội.
Hắn càng nói càng to, cả người như phát điên.
Tim ta thắt lại.
A đệ của ta... bắt đầu trở nên khát m.á. u rồi.
Trong lòng hắn có quỷ, mà trong lòng ta cũng vậy.
Chúng ta chưa từng được dạy dỗ tử tế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!