Ta bật cười lạnh:
Phượng Ấn vỡ rồi.
"Hôm nay là sinh thần của bản cung, không muốn nhìn thấy những kẻ chướng mắt."
"Ngươi đi đi, bản cung không tiễn."
"Lưu Giải Ưu! Trước đây là trẫm quá nuông chiều ngươi. Ngươi sẽ hối hận!"
Hắn siết c.h.ặ. t t.a. y Lạc Nhược Thủy, sải bước rời đi.
Tiệc rượu trong phủ công chúa còn chưa tàn, thánh chỉ đã đến.
Hoàng đệ tước bỏ quyền nhiếp chính của ta.
Ngay sau đó, phủ công chúa bị cấm túc, bên ngoài đầy rẫy thị vệ canh giữ.
Đồng thời, hắn ban chiếu cáo thiên hạ, sắc phong Lạc Nhược Thủy làm hoàng hậu, chuẩn bị tổ chức đại lễ.
Một bên bị giáng chức, một bên được thăng chức—ai cũng biết, hướng gió của thượng kinh đã thay đổi.
Mỹ nam bắc thang nhìn ra ngoài, miệng luyên thuyên:
"Chẳng có gì thay đổi cả."
"Dân chúng chẳng quan tâm ai lên chức, ai bị giáng chức đâu."
"Trừ phi đó là một vị quan tốt, còn không, chẳng ai bận tâm."
"Điện hạ xem kìa, trên phố ai nấy vẫn làm việc của mình, có gì khác đâu?"
Ta dựa vào một chiếc thang khác, chán nản nhìn ra.
"Đối với mọi người, có lẽ chẳng có gì khác."
"Nhưng đối với một số người, lại không giống."
"Ví dụ như, người mà ta muốn bảo vệ."
"Có thể, ta không còn bảo vệ được nữa."
Mỹ nam đôi mắt lấp lánh:
"Điện hạ muốn bảo vệ ai?"
Ta cười:
Ngươi đấy!
Mỹ nam đột nhiên đỏ bừng mặt, lí nhí nói:
Nô cũng vậy…
"Hồi nhỏ tập múa bị đánh, điện hạ đã cứu nô."
"Từ lúc đó, nô đã quyết định cả đời này sẽ là của điện hạ."
Ta khựng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!