Chương 10: (Vô Đề)

Hắn cố gắng trấn an:

"Nhược Thủy là đường muội của Lạc Vi Lan."

"A tỷ, ta mong tỷ đừng quá để tâm."

"Nàng là nàng, nhà họ Lạc là nhà họ Lạc."

"Nàng đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lạc từ lâu rồi."

Ta nheo mắt, nở nụ cười trào phúng, rồi chậm rãi bước tới trước mặt nữ tử đang nấp sau lưng hoàng đệ.

Ngẩng đầu lên.

"Bản cung muốn xem thử, mỹ nhân như thế nào mà có thể mê hoặc cả tâm trí hoàng đệ của ta."

Một câu nói, khiến đôi mắt của Lạc Nhược Thủy tức khắc đỏ hoe, ngấn lệ.

Hoàng đệ giận dữ.

"A tỷ, trước đây tỷ thích Lạc Vi Lan, ta không thích, nhưng vẫn thuận theo ý tỷ."

"Bây giờ, tỷ không thích Nhược Thủy, chẳng lẽ không thể thuận theo ý ta?"

"Rốt cuộc ai mới là hoàng đế?"

Sắc mặt ta trắng bệch, như thể có một tảng đá lớn chèn ép lên tim.

"Ta và đệ là tỷ đệ cùng mẹ, đệ từng nói, dù nghi ngờ ai cũng sẽ không nghi ngờ ta."

Hoàng đệ nhìn ta lạnh lùng:

A tỷ—

"Nếu tỷ không nhằm vào Nhược Thủy, ta tất nhiên sẽ không nghi ngờ tỷ."

Hắn nắm tay nàng, sải bước rời đi.

Lạc Nhược Thủy ngoái đầu lại nhìn ta, khẽ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy đắc ý.

Những ngày sau đó, giữa ta và hoàng đệ bắt đầu có khoảng cách.

Hắn tiếp quản triều chính.

Còn ta rời khỏi kinh thành, giám sát tiến độ xây dựng Ngạo Hương Lâu.

Nghe nói, Hoàng đệ sủng ái Lạc Nhược Thủy vô cùng.

Vì nàng, hắn giải tán hậu cung, phong quan chức cho cha mẹ huynh đệ nàng, khiến nhà họ Lạc một lần nữa hồi sinh, giành lại quyền lực.

Chỉ cần Lạc Vi Lan trở về từ chuyến cứu trợ, có được công lao, hắn cũng có thể trở mình.

Tất cả những gì ta từng làm dường như đều bị xóa sạch.

Nhưng điều tệ hại nhất là, thanh danh mà ta dày công gây dựng đã sụp đổ.

Người ta bắt đầu đồn đại rằng ta nắm giữ quyền lực chỉ vì tư lợi cá nhân.

Mỹ nam tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!