Chương 9: (Vô Đề)

Ta phẩy tay ra hiệu cho Tạ Vô Dạng buông ra, lạnh nhạt: Nói.

Tống Tam lang lau nước mắt bằng tay áo, giọng tủi thân lí nhí:  

"Ta biết điện hạ không ưa ta. Nhưng ta vốn đang sống yên ổn với cái danh ăn chơi vô dụng, cũng không muốn trên đầu tự dưng mọc thêm một ngọn núi."

Ta nhìn kỹ hắn.

Trước kia bị ảnh hưởng bởi mẫu hậu, ta luôn mang thành kiến với Tống Tam lang. Nhưng giờ nhìn lại, tên này tuy ngốc nghếch nhưng không phải người xấu.

Hắn lại nói:

"Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, hôn sự này điện hạ không thể từ chối, ta cũng không thể. Vậy nên chi bằng ta với điện hạ cùng tìm cách từ chối thì hơn, người thấy thế nào?"

Hắn nói đúng.

Nhưng ta không thể vội tin hắn.

Ta hỏi:

"Ngươi có cao kiến gì?"

Hắn hí hửng đáp: 

"Điện hạ chỉ cần chờ tin là được!"

Ta lo lắng trong lòng, cũng đành phải chờ.

Không lâu sau, tin Tống Tam lang đi thanh lâu truyền khắp kinh thành.

Ngay sau đó, lại có tin hắn bị Tống tướng quân đánh cho thừa sống thiếu chết.

Rồi tin hắn bị lột trần ném ra khỏi thanh lâu cũng lan ra nốt.

Lúc này, Tống tướng quân đã đích thân áp giải hắn vào cung xin lỗi mẫu hậu, chắc chắn lại ăn thêm một trận đòn.

Lục Ngạc vừa buồn cười vừa bực mình:

"Cái tên này tuy không tệ, chỉ là mưu kế thì dở tệ vô cùng."

Hắn dùng cách bôi nhọ bản thân, nghĩ rằng biến mình thành kẻ vô tích sự thì mẫu hậu sẽ chán ghét.

Hắn không biết rằng mẫu hậu vốn đã cực kỳ ghét ta, chỉ muốn gả ta cho một kẻ ta không muốn, để hành ta cho hả giận.

Tống Tam lang bày trò vài lần, đến suýt mất nửa cái mạng.

Cuối cùng, hắn sai người gửi thư đến phủ công chúa: 

"Ta thật sự chịu hết nổi rồi, giờ chỉ còn trông cậy vào người thôi."

Hồng Trần Vô Định

Vậy nên, ta và Tạ Vô Dạng đêm tối lẻn vào Tống phủ.

Tống Tam lang nằm trên giường, mặt sưng như đầu heo, m.ô.n. g bị đánh đến mức không nằm nổi, chỉ có thể úp sấp, rên rỉ đau đớn.

Thấy ta, hắn nước mắt như mưa.

Điện hạ…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!