Thì ra mẫu hậu đã âm thầm đưa ám vệ của mình cho Triệu Đoan Hoa và Lý Thừa Ân.
Mà ta, nữ nhi ruột của bà, ngay cả một người cũng không có.
Lòng ta lạnh như tro, buông tay nàng ra, quay người bước nhanh khỏi đó.
Tại cửa cung, ta đứng đợi mãi đến rạng sáng mới được ra khỏi cung.
Ngoài cung, Lục Ngạc đang lo lắng đứng đợi. Vừa thấy ta, nàng lập tức lao tới ôm chầm lấy ta.
Ta ôm nàng, không kìm được, khẽ hỏi:
"Lục Ngạc, ta thật sự là con ruột của mẫu hậu sao?"
Lục Ngạc nhẹ vỗ về lưng ta, dịu giọng:
"Điện hạ là con ruột của người. Người là công chúa của Đại Ninh, là công chúa duy nhất."
Phải vậy không…?
Ta không tin.
"Vậy vì sao bọn họ có ám vệ, còn ta thì không?"
Lục Ngạc nghẹn lời.
"Công chúa là người tốt nhất. Người có bọn nô tỳ, có chúng thần…"
Tạ Vô Dạng bỗng nhiên quỳ một gối xuống trước mặt ta.
"Điện hạ, từ hôm nay trở đi, thuộc hạ chính là ám vệ của người."
12
Tạ Vô Dạng thật sự trở thành ám vệ của ta.
Ngoại trừ lúc ta gọi hắn ra thay thuốc, những khi khác, hắn như cái bóng, có thể cảm nhận được sự hiện diện nhưng không nhìn thấy được hắn ở đâu.
Ta từng hỏi hắn:
"Tại sao lại chắn trước mặt ta?"
Đôi mắt hắn trong suốt, mang theo sự chân thành đến từ bản năng.
"Vì đó là việc thị vệ phải làm."
Câu trả lời ấy, ta không quá hài lòng.
Không rõ tại sao lại không hài lòng, nhưng chỉ cảm thấy là không đủ.
"Nếu ngươi là thị vệ của Triệu Đoan Hoa, cũng sẽ bảo vệ nàng ta sao?"
Hắn cau mày:
Hồng Trần Vô Định
"Ta chỉ làm thị vệ của điện hạ."
Vì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!