Hắn tủi thân cuộn người lại, ôm đầu, rồi lại như con quay mà lăn đi mất.
Ta bật cười không nhịn được.
"Này! Đứng lên! Đi bộ về!"
Tạ Vô Dạng lập tức đứng dậy, nở một nụ cười rạng rỡ với ta.
Một hàm răng trắng đến chói mắt…
Ta bỗng khựng lại trong lòng.
Hàm răng trắng đều như vậy, không giống người xuất thân tầm thường…
10
Niềm vui của ta không kéo dài được bao lâu, người của cung mẫu hậu đã đến.
Lão ma ma đến truyền lời, mặt mày tươi cười nói:
"Hoàng hậu nương nương nói, lần trước công chúa chép Hoa Nghiêm Kinh rất tốt, nay muốn nhờ công chúa chép thêm một bản Pháp Hoa Kinh để cầu phúc."
Ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bà ta.
Nét cười trên mặt bà dần dần cứng lại.
Ta thẳng thừng:
"Mẫu hậu là muốn thay Lý Thừa Trạch trút giận sao?"
"Điện hạ à, tay trái tay phải đều là thịt, với hoàng hậu nương nương thì công chúa hay thái tử cũng đều như nhau. Vì mẫu thân mà chép kinh cầu phúc, ấy là đạo hiếu. Nếu công chúa không nguyện ý, nô tỳ sẽ trở về bẩm báo lại với hoàng hậu nương nương."
Hừ!
Ta cúi đầu, trong lòng chán ghét dâng lên từng chút.
"Về nói với mẫu hậu, ta sẽ chép. Chép xong ta sẽ đích thân đưa đến gặp người."
Ma ma cúi người lui ra.
Ta ném Pháp Hoa Kinh sang một bên, lòng không chút cảm xúc mà nghĩ, nếu không chép xong, thì khỏi cần đi gặp người nữa.
Nhưng ta rốt cuộc vẫn không yên lòng.
Ta dẫn Lục Ngạc đi leo núi.
Dưới bậc đá của chùa Vạn An, có người đang vừa quỳ vừa dập đầu từng bước mà lên núi.
Lục Ngạc nói, chỉ như vậy mới biểu lộ được thành tâm, lời cầu nguyện mới linh nghiệm trước Phật tổ.
Nàng lại quay sang ta, nhẹ giọng hỏi:
"Điện hạ có tâm nguyện gì không? Nói ra đi, nô tỳ sẽ thay người dập đầu, cầu Phật phù hộ."
Ta trầm mặc một lúc rồi nói:
"Không cần. Ta chẳng còn gì để cầu."
Khi ấy, lòng ta lạnh lẽo, cô tịch, tự thấy chẳng còn gì lưu luyến nơi trần thế này nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!