Chương 5: (Vô Đề)

Người lạnh lùng nhìn ta, giữa lông mày là vẻ mỏi mệt và chán ghét không giấu được.

Lại muốn gì nữa?

Lại?

Sự đời là thế, ta không sai, nhưng vì bị cuốn vào thị phi, không sai cũng thành có tội.

Ta nuốt vị đắng vào lòng, nhẹ giọng nói: 

"Hôm nay nữ nhi bị người khác hãm hại, chỉ muốn đòi lại một công bằng. Nữ nhi muốn một phủ công chúa. Xin phụ hoàng chuẩn cho nữ nhi dọn khỏi hoàng cung, từ nay trú tại phủ riêng."

8

Ta quỳ rạp trên đất, trán chạm nền đá lạnh toát.

Cái lạnh ấy khiến đầu óc ta tỉnh táo đôi phần.

Bởi thế, sự im lặng của phụ hoàng, trong tai ta lại vang lên như tiếng trống giáng nặng từng hồi.

Hồi lâu, người mới lên tiếng:

Trẫm chuẩn.

Người gọi mình là trẫm, chứ không phải phụ hoàng.

Ta lẽ ra nên hiểu sớm hơn.

Trong hoàng thất, cái gọi là cha con, mẹ con… rốt cuộc cũng chẳng thể vượt qua đạo quân thần.

Ta dập đầu tạ ơn, chậm rãi lui ra.

Khi bước chân ra khỏi điện, phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp của phụ hoàng:

"Nam Bình… đừng oán trách mẫu hậu con."

Ta ngừng một chút, rồi đáp:

Vâng!

Ta dọn đến phủ công chúa, và từ đó không quay về nữa.

Không gặp, thì chẳng cần quen biết.

Không gặp, thì chẳng cần tương tư.

Không gặp, thì cũng chẳng sinh oán hận.

Chớp mắt, ta đã mười bảy.

Công chúa khác mười bảy đã xuất giá sinh con, còn ta mười bảy rồi mà vẫn chưa định hôn sự.

Mẫu hậu tựa như cũng quên luôn chuyện đó, lại bận rộn lo liệu lễ đính hôn cho Triệu Đoan Hoa và La Thần.

Hôn lễ tổ chức rất linh đình, ta không tham dự, chỉ lặng lẽ trốn trong phủ công chúa uống rượu.

Nhưng có người cố tình không để ta yên.

Lý Thừa Trạch dắt theo Lý Thừa Ân, La Thần, và cả Triệu Đoan Hoa đến tận cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!