Chương 4: (Vô Đề)

Ta lạnh lùng nói: 

"Nàng ấy, không xứng để ta xin lỗi. Còn các ngươi, không xứng làm huynh đệ của ta."

"Bắt đầu từ hôm nay, ta đoạn tuyệt với các ngươi!"

"Lý Thừa Trạch, ta không có ca ca như ngươi. Hy vọng sau này có người cướp mất ngôi vị Thái tử của ngươi, khi ấy ngươi cũng có thể đại độ hiền hậu như hôm nay, dâng tay nhường ngôi."

"Đến lúc đó, ta sẽ ấn đầu ngươi xuống, bắt ngươi xin lỗi người kia, thừa nhận bản thân bất tài vô năng, chiếm giữ ngôi vị Thái tử bao năm chẳng qua là một trò hề. Mong khi ấy ngươi cũng có thể bình thản khoan dung, lòng không oán hận."

Lý Thừa Trạch thân hình run lên, lùi về sau một bước.

Ta quay lưng bỏ đi.

Máu dần nguội lạnh.

Ngọn lửa trong lòng cũng lụi dần thành tro tàn.

Chỉ còn lại sự bi thương vô tận, sự ngột ngạt và uất ức từng chút len lỏi, dần dần lớn lên, như ngọn thủy triều không thể kìm hãm.

Lý Thừa Ân đuổi theo, túm lấy tay ta:

"Tỷ phát điên cái gì?! Mau xin lỗi ca ca và tỷ tỷ!"

Ta hất tay hắn ra, lạnh lùng nói:

"Lý Thừa Ân, lúc nhỏ là ta dạy ngươi tập đi, cái"cửu liên hoàn

"đầu tiên cũng là ta dạy ngươi tháo, chữ đầu tiên ngươi học cũng là ta dạy. Ngươi không làm xong bài, là ta gấp gáp chép giúp. Ta từng làm sai điều gì, để ngươi phải hận ta như vậy?"

"Ta… ta không hận tỷ, rõ ràng là tỷ sai trước, tỷ không nên đánh người…"

Hắn còn đang chối cãi.

Chát!

Ta vung tay, tát cho hắn một cái.

"Ta đánh rồi đấy, thì sao?!"

Hắn ôm mặt, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên sự hận thù.

[

"Ta chính là không thích ngươi! Ngươi tưởng ngươi được người ta quý sao? Khi ngươi ra đời, mẫu hậu suýt nữa mất đi ngôi vị, còn suýt nữa khó sinh mà chết!"

"Cái cửu liên hoàn đó, ta giải không ra, ngươi giải được nhưng người mất mặt lại là ta!"

"Ngươi chép bài giúp ta, chữ bị Thái phó nhận ra, cuối cùng người bị đánh vẫn là ta!"

"Ta nhờ ngươi làm gì, ngươi cũng làm, sai thì ta chịu, ta có được gì từ đó?! Vậy ta dựa vào đâu mà phải thích ngươi? Chỉ vì ngươi là tỷ tỷ ta sao?"]

7

Ta không còn gì để nói nữa.

Đây mới chính là Lý Thừa Ân thật sự, chỉ vì ta không thể chiều theo ý hắn mọi điều, hắn liền oán hận ta, chẳng nói lý lẽ, chẳng nhìn chân tình.

Ta cố nuốt xuống nước mắt đang trào dâng nơi đáy lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!