Chương 3: (Vô Đề)

Cung nhân thích ta.

Thế nhưng cha mẹ ta, huynh đệ ta, và cả vị hôn phu kia, hình như chẳng ai ưa ta cả.

Cuối cùng, ta vẫn quyết định đi chép Hoa Nghiêm Kinh.

Toàn văn Hoa Nghiêm Kinh gần tám mươi vạn chữ.

Ban đầu ta chép không quen, thường xuyên viết sai, đành phải viết lại từng trang từng nét.

Lục Ngạc sốt ruột thay ta, xót xa vì ta cứ chép đi chép lại đến tay run rẩy, giọng lạc cả đi mà khuyên:

"Điện hạ, người phải tĩnh tâm, tâm an thì chữ mới đẹp, người nhất định đừng cuống."

Phải rồi.

Ta không thể cuống.

Dù cho Triệu Đoan Hoa có khéo léo lấy lòng đến đâu.

Mẫu hậu chung quy vẫn là mẫu thân ruột thịt của ta. Người sẽ không vì một người ngoài mà bỏ rơi nữ nhi của mình.

Chỉ cần ta chép kinh thật tốt, chứng tỏ lòng hiếu thuận, mẫu hậu nhất định sẽ không quay lưng với ta.

Ta tĩnh tâm lại, quả nhiên từng trang viết ra ngày một tốt hơn.

"Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai. (Một đóa hoa là một thế giới, một lá là một đức Phật Như Lai.) Muốn thành long tượng giữa chư Phật, trước hết hãy làm trâu ngựa cho chúng sinh. Chẳng cầu an lạc cho bản thân, chỉ nguyện chúng sinh thoát khổ."

Ba tháng ròng, ta chỉ chép kinh.

Đến khi bản kinh hoàn thành, ta cẩn thận nhờ người đóng thành sách, bìa lụa đẹp đẽ.

Ta ôm lấy sách, mang đến dâng cho mẫu hậu, trong lòng mang theo hy vọng lấy lòng.

Mẫu hậu chịu gặp ta rồi.

Người lật giở từng trang sách, lông mày dần giãn ra.

"Không tệ. Cuối cùng con cũng hiểu chuyện rồi."

Niềm vui từ từ lan khắp đáy lòng ta.

Ba tháng khổ sở kia rốt cuộc cũng đáng giá.

Ta trò chuyện với mẫu hậu đôi câu như thường nhật.

Cho đến khi Triệu Đoan Hoa như chim nhỏ tìm tổ, nhào thẳng vào lòng người.

"Di mẫu! Người đoán xem hôm nay La Thần ca ca dẫn con đi đâu? Huynh ấy đưa con đến gặp mẫu thân và muội muội huynh ấy đó. Các nàng rất quý con, còn nói mong sớm ngày con gả… Ủa? Tỷ tỷ, sao tỷ cũng ở đây?"

Cung điện của mẫu hậu ta, tại sao ta lại không thể ở đây?

Hay là trong lòng nàng, mẫu hậu đã sớm là mẫu thân ruột của nàng rồi?

Còn nữa, nàng vừa nói gì?

Gả? Gả cho ai?

Vô số nghi vấn ùn ùn kéo đến, chen chúc nghẹn lại nơi cổ họng, khiến ta không thốt ra nổi một lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!