Cuối cùng ông ta nín lặng, liên tục giục Cẩm Tú mau mau thử trang sức.
Sau này, Trần Cẩm Tú nũng nịu với nhị hoàng tử:
"Điện hạ lại cứu thiếp thêm một lần nữa. Nếu không, thiếp đã bị phụ thân đánh cho te tua rồi."
Nhị hoàng tử thì lại lo ngay ngáy, bởi chuỗi anh lạc giá trị ngất trời ấy căn bản không phải do hắn tặng.
Lúc ấy hắn mới chợt nhận ra có lẽ mình đã có một đối thủ rất giàu có, vì để tránh sinh biến, hắn dứt khoát cầu xin phụ hoàng hạ chỉ ban hôn.
Phụ hoàng nhìn hắn thật lâu, lâu đến mức mồ hôi túa ra đầy trán.
Cuối cùng, phụ hoàng gật đầu.
Hắn hân hoan trở về, lập tức báo tin mừng cho Trần Cẩm Tú.
Hắn đâu biết, chính hành động ấy đã khiến hắn đánh mất ngôi vị thái tử.
Trong triều, văn võ bá quan liên tiếp dâng tấu, khẩn cầu phụ hoàng lập nhị hoàng tử làm thái tử.
Phụ hoàng vô cùng lo lắng. Một mặt cảm thấy nhị hoàng tử khó gánh vác đại nghiệp, mặt khác lại thấy hắn gần đây lập được nhiều công, được lòng dân.
Khi phụ hoàng còn đang d.a. o động, thì nhị hoàng tử đã bắt đầu lôi kéo triều thần, lại còn kết thân với tướng quân nắm giữ binh quyền.
Đó chính là điều tối kỵ trong mắt phụ hoàng.
Quyền lực của Nhị hoàng tử có thể do phụ hoàng ban cho, nhưng tuyệt đối không thể là thứ hắn tự mình tranh đoạt, vì điều đó đồng nghĩa với dã tâm như sói lang.
Một đạo thánh chỉ ban hôn đã được ban xuống, nối liền phủ nhị hoàng tử và phủ tướng quân.
Nhưng chiếu thư lập thái tử thì vĩnh viễn bị gác lại.
Nhị hoàng tử còn chưa hay biết gì, vẫn đang ngây ngốc đợi chờ.
Thật ngây thơ.
Ta vào cung nhiều hơn.
Không vì điều gì khác, chỉ để tận hiếu với phụ hoàng.
Phụ hoàng cũng ngầm cho phép điều ấy. Người đã lớn tuổi, thê tử yêu quý thì bị đày vào lãnh cung, trưởng tử thì bị phế, nhị tử thì ôm dã tâm, tam tử cũng chẳng ra gì. Những hoàng tử còn lại thì nhỏ đến mức mới nhìn đã thấy nhức đầu.
Người duy nhất có thể bầu bạn, trò chuyện bên cạnh người lúc này chỉ còn lại ta.
Ta cùng người dùng bữa, cùng người tản bộ.
Khi người vào triều, ta ở lại chờ người hồi cung, cùng dùng bữa tối, thuận tiện xoa đầu, giúp người giảm cơn đau đầu kinh niên.
Có một lần, người hỏi ta:
"Sao không về phủ công chúa?"
Ta khựng lại một lát, rồi đáp:
"Phụ hoàng, phủ công chúa rộng lớn quá, lạnh lẽo quá."
Khoảnh khắc ấy, dường như người cũng đồng cảm với ta, cô đơn trong lòng ta, giống như chính cô đơn trong lòng người.
Hồng Trần Vô Định
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!