Chương 23: (Vô Đề)

La Thần dường như chợt nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt trắng bệch, mắt mở lớn đầy khiếp đảm.

Hắn muốn mở miệng cầu xin.

Nhưng thị vệ của ta rút kiếm, cắm thẳng vào miệng hắn, chặt đi nửa cái lưỡi, rồi thuận tay c.h.é. m luôn gân tay hắn.

Ta lặng lẽ nhìn, bình thản cười nói:

"Vợ chồng là một thể, vinh cùng hưởng, họa cùng chia. Nhìn hai người đi, có phải sinh ra đã là một đôi phế nhân trời sinh không?"

31

La Thần và Triệu Đoan Hoa bị áp giải về ngoại ô kinh thành dưỡng thương. Đợi khi vết thương lành lại sẽ tiếp tục hành trình lưu đày.

Mà đúng lúc ấy Vận Nương gõ trống Đăng Văn, sau khi chịu ba mươi trượng, nàng dâng trạng tố cáo La tể tướng tham ô hối lộ, thao túng khoa cử.

Hồng Trần Vô Định

Nàng trình ra từng bằng chứng xác thực, chỉ đưa ra một thỉnh cầu: mang theo con rời khỏi nhà họ La, sống như một thường dân bình thường.

Phụ hoàng lại một lần nữa nổi giận lôi đình, lập tức hạ lệnh điều tra toàn diện.

Một cơn địa chấn khác lại xảy ra trong quan trường.

Tin tức truyền đến vùng ngoại ô.

La Thần phát điên, đập đầu vào tường đến mức đầu vỡ m.á. u tuôn, thịt nát xương tan.

Hắn vừa rên rỉ, vừa ú ớ khó nói: 

"Nam Bình… ta sai rồi… tha cho ta… ta không nên thay lòng… ta không nên g.i.ế. c phò mã…"

Cai ngục nghe hắn dám cả gan nhắc đến công chúa, vội vàng bịt miệng hắn, rồi ép hắn lên xe đưa đến vùng biên cương lạnh giá xa xôi.

Một tháng sau,  La tể tướng bị kết án c.h.é. m đầu.

Toàn bộ học trò cố cựu của ông ta đều lo giữ thân, mong cắt đứt liên hệ càng nhanh càng tốt.

Tướng phủ bị tịch thu.

Phu nhân Tướng phủ ngày nào cao cao tại thượng, giờ cũng bước lên con đường lưu đày.

Chỉ khác một điều giữa bà và La Thần: Một người bị đày về Nam, một người bị đày về Bắc. Cả đời này, chẳng còn gặp lại nhau.

Vận Nương bế con đến từ biệt ta.

Lúc này, trên gương mặt nàng là nụ cười chân thành, dịu dàng trêu đùa hài nhi trong lòng.

"Đa tạ công chúa đã cứu mạng. Ân đức lớn lao, Vận Nương khắc ghi trong lòng. Có điều, ta e rằng khó có cơ hội báo đáp. Chỉ có thể nguyện đời này làm người tốt, sống thật tử tế, không để công chúa mang tiếng xấu."

Nàng thản nhiên, thẳng thắn.

Ta nếu mãi là công chúa, thì chẳng cần nàng báo đáp.

Ta nếu đến lúc cần nàng cứu, e rằng cũng đã lâm vào bước đường cùng, mà nàng cũng chẳng cứu nổi.

Ta cười, đưa nàng một chiếc hộp nhỏ, bên trong là ngân phiếu, châu báu.

Ta nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!