Chương 22: (Vô Đề)

Lý Thừa Ân kiên quyết phủ nhận.

Nhưng tên thủ lĩnh lại nói như đinh đóng cột: 

"Cái vị phò mã gia mà Nam Bình công chúa nhặt về chẳng phải là người Phúc Châu sao? Kẻ khác có thể chối, nhưng thân phận của một vị phò mã mà cũng dám chối sao? Ta đây còn giữ cả"ngư phù

"do các người phát nữa!"

Lý Thừa Ân im bặt không nói nên lời.

Vừa rời khỏi kinh chưa đến năm mươi dặm, hắn lại bị tướng lĩnh dẹp loạn áp giải trở về.

Và lần này phụ hoàng hoàn toàn tuyệt vọng.

Người nổi giận quát lớn: 

"Tra! Điều tra cho trẫm đến cùng! Trẫm muốn biết, bọn họ còn giấu trẫm bao nhiêu chuyện nữa!"

Thiên tử nhất nộ, xác phơi vạn dặm.

Dưới cơn lôi đình của phụ hoàng, những sự thật năm xưa mà ta từng vắt óc vẫn không tra được, nay từng chuyện, từng việc, bày rõ rành rành trước mắt ta.

Đầu xuân năm ấy, mùa mà lương thực cạn kiệt, dân Phúc Châu không sống nổi, có kẻ phản, có người bỏ trốn.

Nhưng vẫn còn một nhóm người thật lòng vì dân vì nước, lặn lội từ Phúc Châu tới tận kinh thành dâng cáo trạng.

Họ có hơn trăm người, chia làm hơn chục tổ, có già trẻ gái trai đủ cả. Trên đường, trải qua bao lần vây bắt truy sát.

Và cuối cùng, người duy nhất còn sống tới được kinh thành là Tạ Vô Dạng.

Tưởng đâu công lý gần trong gang tấc, chẳng ngờ ở ngoại ô kinh thành, thích khách vẫn ẩn nấp sẵn cho hắn một đòn chí mạng.

May thay, hắn gặp được ta.

Sau khi tỉnh lại, hắn mất trí nhớ.

Ta năm đó không tra được thân phận của hắn, bởi lẽ mẫu hậu và thái tử đã sớm xóa sạch mọi dấu tích hắn để lại.

Giờ ta mới hiểu, những vụ ám sát tưởng chừng như nhằm vào ta, thực chất là để g.i.ế. c Tạ Vô Dạng.

Mà hắn không hề hay biết.

Ta cũng vậy, khi đó chìm trong sóng gió chốn kinh thành, đâu ngờ mọi tai họa là vì hắn.

Cho nên, chuyến đi chùa Vạn An năm ấy đã định trước là một đường chết.

Mà kẻ ra tay sát hại hắn chính là mẫu hậu, thái tử, Triệu Đoan Hoa và La Thần.

Bọn họ đã sắp đặt cạm bẫy ấy từ lâu, chỉ đợi Tạ Vô Dạng một mình rời phủ là ra tay.

Còn ta lại ngây ngô cho rằng: chỉ cần rời xa kinh thành, rời xa tranh đoạt, tai họa sẽ không tìm đến nữa...

Phụ hoàng triệu ta tiến cung.

Người nhìn ta, ánh mắt chứa đầy bi thương.

Chúng ta lặng lẽ dùng bữa, không nói quá nhiều lời.

Sau bữa ăn, phụ hoàng nói: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!