Nàng khóc nức nở bỏ chạy.
Mẫu hậu xót xa, muốn đuổi theo.
Ta nhẹ nhàng níu lấy tay áo người.
"Mẫu hậu, cứ để muội ấy yên tĩnh một chút. Lúc này tâm rối như tơ vò, khuyên mấy cũng vô ích. Nói nhiều, lại sợ gây thêm sóng gió. Dù sao thì cha mẹ nàng cũng vì nước mà mất, nhường nhịn nàng đôi phần, cũng là hợp lẽ."
Mẫu hậu hít sâu mấy hơi, cố kìm cơn giận.
Nhưng tay cầm chén trà lại siết chặt đến trắng bệch.
Triệu Đoan Hoa bị đuổi ra khỏi cung, nhưng chẳng bao lâu lại dọn vào ở trong cung.
Nàng và La Thần đều không ai chịu nhường ai, rơi vào thế giằng co bế tắc.
Thái tử thì rối như tơ vò, mỗi ngày đều phải quỳ trong ngự thư phòng nghe phụ hoàng quở trách, mặt mày đỏ bừng, chẳng còn tâm trí để mà đoái hoài đến nàng.
Đúng lúc ấy, Vận Nương lại mang thai.
La Thần liền lập nàng làm quý thiếp.
Triệu Đoan Hoa không ngồi yên được nữa, vội vã quay về Tướng phủ, định ngăn chặn mọi chuyện.
Nhưng lần này, La Thần không còn nể nang. Hắn phớt lờ sự mềm mỏng, cầu khẩn, nước mắt của nàng, quyết ý trừng phạt tội bất trung bất trinh của Triệu Đoan Hoa.
"Nếu ngươi không phục, thì cứ mời thái tử ca ca của ngươi đến mà trị tội ta."
"La Thần! Ta và thái tử ca ca thanh thanh bạch bạch, ngươi đừng ăn nói hàm hồ!"
"Hử, thứ thanh bạch môi kề răng cận đó sao?" – La Thần cười lạnh.
Triệu Đoan Hoa không nhịn được nữa, vung tay định tát hắn. Mà đúng vào lúc ấy, Vận Nương lao lên, đỡ lấy cái tát ấy, cả người nghiêng ngả ngã xuống đất, m.á. u đỏ từ giữa hai chân tràn ra...
Triệu Đoan Hoa c.h.ế. t sững. Cho đến khi La Thần tát ngược lại một cái thật mạnh, nàng mới sực tỉnh.
"Nếu Vận Nương có mệnh hệ gì, ta quyết không tha cho ngươi."
Tình nhân ngày trước nay hóa kẻ thù.
Ta không kìm được mà trèo lên mái nhà, uống hết chén này đến chén khác.
Lúc ấy, ta mới thật sự hiểu rõ cái gọi là:
"Cất chén mời trăng sáng, bóng đổ thành ba người" là nỗi cô độc đến nhường nào.
Tạ Vô Dạng, dưới suối vàng chàng có hay?
Ta nhất định sẽ lần lượt đòi lại công đạo cho chàng. Chàng hãy phù hộ cho ta!
Vận Nương tĩnh dưỡng suốt ba tháng.
Trong ba tháng đó, La Thần thực sự nâng nàng trong lòng bàn tay. Khi ta gặp nàng ở tiệm may, nàng sắc mặt hồng hào, tinh thần phơi phới, trông như sống rất tốt.
Nàng mỉm cười nói:
"Thuốc bổ ăn tới phát ngán. Nếu ta thật sự mất đứa nhỏ, thì với từng này thuốc, cũng đủ bổ lại rồi. Huống hồ đứa nhỏ đó vốn là giả. Nhưng nhìn thấy Triệu Đoan Hoa mất mặt như vậy, ta thật sự hả dạ."
Triệu Đoan Hoa và La Thần đã hoàn toàn trở mặt, nhìn nhau như người dưng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!