Chương 2: (Vô Đề)

4

Tới tận chạng vạng hôm sau, ta mới gặp được Triệu Đoan Hoa, sắc mặt nàng vẫn lơ mơ ngái ngủ.

Nàng nở nụ cười dịu dàng với ta, giọng nhẹ như tơ:

"Hôm qua, ta cùng Thái tử ca ca, Thừa Ân đệ đệ, và cả La đại ca nô đùa quá lâu, làm ồn đến tỷ rồi, là lỗi của ta. Tối qua La đại ca tặng ta một"trì tinh hà

", thật sự đẹp lắm. Trâm ngọc trên đầu tỷ cũng rất đẹp, ta và La đại ca đã chọn rất lâu, mới chọn được một cây trâm xanh biếc từ đầu đến cuối thế này, quả nhiên rất hợp với tỷ."

Nàng hành lễ với ta một cái, rồi thản nhiên xoay người rời đi.

Ta rút cây trâm khỏi tóc, lần đầu tiên trong đời, trong lòng trào lên một cơn hận!

Ta muốn đập vỡ nó.

Nhưng rồi ta lại nghĩ, mình không thể chỉ nghe lời một phía. Ta nên đi hỏi thẳng La Thần.

Ta chờ rất lâu ở phủ La gia, mới thấy hắn trở về.

Hắn mặc một thân cẩm bào, tuấn mỹ phi phàm. Vừa nhìn thấy ta, trên gương mặt liền hiện lên một tia chột dạ.

Ta hỏi hắn về cây trâm.

Hắn do dự một hồi, rồi mới thừa nhận:

"Ta chỉ là không biết nên chọn gì, nên mới cùng muội ấy chọn thôi."

"Vậy ngươi tặng nàng ta cái gì?"

Hắn mím chặt môi, không nói một lời.

Bởi vì, trì tinh hà ấy, vốn là món quà hắn từng hứa sẽ dành tặng cho ta.

Vì muốn khiến hồ nước ấy lấp lánh ánh sao, hắn đã âm thầm tìm khắp nơi để gom góp thủy tinh.

Ta giả vờ không biết kế hoạch của hắn, nhưng thực chất lại đi khắp nơi giúp hắn gom góp.

Suốt một năm trời, hắn mới biến được sơn động ấy thành một sơn động đầy pha lê rực rỡ. Chỉ cần châm một ngọn nến, cả động đá liền sáng rực ánh tinh quang phản chiếu trong hồ, rồi từ mặt hồ lại chiếu lên vòm động.

Một hồ đầy sao sáng, đan xen lấp lánh, đẹp như mộng.

Ta chờ đến mười sáu tuổi, vẫn chờ hắn trao tặng.

Sinh thần năm mười sáu không thấy bóng dáng món quà, ta tự an ủi mình: chắc hắn đang đợi một ngày trọng đại khác để dành tặng ta.

Không ngờ, chờ tới chờ lui, lại thành món quà hắn dành cho Triệu Đoan Hoa.

Mà cây trâm ngọc biếc ấy, giờ nghĩ lại, chỉ thấy chua chát và châm chọc.

Hồng Trần Vô Định

Ta ném mạnh trâm xuống đất, mảnh ngọc vỡ tan, văng trúng tay hắn, rạch một đường dài trên mu bàn tay, m.á. u trào ra thành từng giọt.

Ta giật mình, chưa kịp mở miệng xin lỗi, hắn đã nổi giận.

"Nam Bình! Ta đúng là đã tặng trì tinh hà cho Đoan Hoa. Nhưng nàng ấy vốn chẳng có gì, còn nàng thì có quá nhiều. Nàng không thể bớt nhỏ nhen, bớt tính toán một chút sao?"

Ta tính toán?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!