Ta quay đầu, bình tĩnh nhìn hai người.
Lý Thừa Trạch hít sâu một hơi.
"Nam Bình, ta có lỗi. Trước đây là ta sai. Ta tưởng muội không phải do mẫu hậu sinh ra, trong lòng ôm oán hận nên luôn chèn ép muội. Ta không cầu muội tha thứ, cũng chẳng mong muội đối đãi như trước kia, chỉ hy vọng muội được bình an mạnh khỏe.
Ta hứa, những chuyện đã qua, ta nhất định sẽ bù đắp cho muội."
Hắn nhìn ta đầy khẩn thiết.
Miệng nói không cầu tha thứ, nhưng nét mặt lại rõ ràng là: Mau tha thứ cho ta đi, mau cho ta rũ bỏ tội lỗi này đi.
Con người hắn, ta sớm đã nhìn thấu.
Hồi còn nhỏ, hắn cũng như vậy, chỉ cần cho ta một chút tốt đẹp, liền mong ta cảm kích, tốt nhất là ghi lòng tạc dạ, cả đời không được phản nghịch.
Hắn tốt với ta, nhưng lại không muốn ta sống tốt hơn hắn. Cho nên sau khi được thái phó khen ngợi, hắn tức đến mấy ngày liền không vào lớp học. Cho nên sau khi nghe mẫu hậu nói ta có thể không phải do người sinh, hắn liền nôn nóng ra tay chèn ép.
Ta cụp mắt, rơi lệ.
Từng giọt nước mắt rơi xuống nền đất.
Lý Thừa Trạch hoảng hốt: Nam Bình…
"Thái tử điện hạ, ta không thể quên được những gì ngươi từng làm với ta. Vì Triệu Đoan Hoa, ngươi đã phủi sạch tình huynh muội với ta. Trong mắt ngươi, Triệu Đoan Hoa mới là muội muội, còn ta… ta là gì?"
"Không phải vậy! Muội với ta là cùng một mẹ sinh ra, còn Triệu Đoan Hoa chỉ là do di mẫu sinh. Nói về thân tình, chúng ta mới là gần gũi hơn. Ta đối tốt với nàng ấy, chỉ vì nàng ấy cô đơn lẻ loi…"
Thái tử ca ca! – một giọng nữ bi thương vang lên từ trong bóng tối.
Triệu Đoan Hoa kinh ngạc bước ra, nước mắt lập tức dâng đầy trong mắt.
Nàng dùng mu bàn tay che miệng, lui về sau mấy bước, rồi quay đầu chạy đi thật nhanh.
Lý Thừa Trạch bối rối, trong mắt ánh lên chút hoảng hốt, hắn vội vàng nói với ta một câu
"Nam Bình, muội cứ về trước", rồi lập tức đuổi theo Triệu Đoan Hoa.
Lý Thừa Ân sốt ruột dậm chân:
"Lý Nam Bình, ngươi xem ngươi chọn nơi nào mà nói chuyện chứ, giờ thì cả ca ca và tỷ tỷ đều giận rồi!"
Ngươi gọi ta là gì? – Ta nhàn nhạt hỏi lại.
Lý Thừa Ân rụt cổ lại, lúc ấy dường như mới nhớ ra mình đến là để giảng hòa, vậy mà lại trách móc ta, còn gọi Triệu Đoan Hoa là tỷ tỷ.
Ta hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lý Thừa Ân vội chạy theo sau:
"Sao ngươi nhỏ mọn thế? Ta chỉ nhất thời không để ý thôi mà."
Ta dừng chân.
"Còn không mau theo kịp?"
Hả? Đi đâu?
"Còn đi đâu nữa? Tất nhiên là đến Tướng phủ. Chúng ta bốn người, rốt cuộc vẫn nên giảng hòa. Ta không muốn để mẫu hậu phải đau lòng, người đứng giữa chúng ta, đã quá khổ sở rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!