Mẫu hậu lập tức bỏ mặc nàng, xoay người tới bên ta:
"Thương thế con chưa lành, phải đợi khỏe hẳn rồi hãy đi."
Ánh mắt ta lướt qua Triệu Đoan Hoa, khẽ ho mấy tiếng, yếu ớt nói:
"Mẫu hậu, con muốn đi."
Mẫu hậu dường như đã hiểu ra điều gì, nỗi thương xót trong mắt dâng lên cuồn cuộn:
Nam Bình…
Ta khom mình hành lễ, chậm rãi rời đi.
Triệu Đoan Hoa gọi ta lại:
"Tỷ tỷ, tỷ giận muội sao? Nhưng tình cảm là chuyện khó mà khống chế được. Chỉ cần tỷ chịu tha thứ, bảo muội làm gì muội cũng bằng lòng."
Ta dịu dàng nói:
"Vậy muội hãy hứa với ta một chuyện, hãy sống hòa thuận với La Thần, được chứ? Đã có được điều mình mong ước, thì nên quý trọng. Ít nhất thì phu quân của muội vẫn còn đó, còn phò mã của ta… hắn đã không còn nữa rồi."
Ta che mặt rời đi.
Sau lưng, truyền đến tiếng mẫu hậu quát Triệu Đoan Hoa:
"Đủ rồi! La Thần chỉ là nạp thêm một thiếp, con thân là chính thất nên độ lượng một chút. Nam nhân tam thê tứ thiếp là lẽ thường tình, ngay cả bản cung cũng chẳng thể miễn, ngươi lấy tư cách gì mà đòi hỏi một đời một kiếp một đôi người?"
Hôm đó, là lần đầu tiên Triệu Đoan Hoa khóc lóc rời khỏi Khôn Ninh Cung.
Ta biết, chuyện như vậy có một thì ắt sẽ có hai, có hai rồi thì sẽ không có điểm dừng.
Không rõ ai đã bày kế cho Triệu Đoan Hoa, nàng đưa nữ tử tên Vận Nương kia về Tướng phủ, giữ ngay dưới mí mắt, toan tính có thể dễ bề nắn bóp.
Nhưng nàng lại sai rồi.
Nữ tử tên Vận Nương kia có tiền.
Thế đạo này, có tiền thì quỷ thần cũng phải nhún nhường.
Vận Nương ở hậu viện Tướng phủ sống vô cùng thảnh thơi. Chẳng bao lâu, nàng lại lần nữa kéo La Thần lên giường.
Triệu Đoan Hoa ngồi thẫn thờ suốt một đêm, vẫn chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Nàng không hiểu, rõ ràng đã phái người đuổi g.i.ế. c Vận Nương, tại sao nàng ta không chết, còn bình an sinh hạ đứa nhỏ.
Hồng Trần Vô Định
Nàng cũng không hiểu, Vận Nương vốn là nữ tử thanh lâu, cớ sao lại giàu đến thế? Đến cả phu nhân Tướng phủ cũng phải cười cười nịnh nọt nàng?
Khi mai sáp nở rộ, ta và Vận Nương ngồi đối diện trong thiền phòng chùa Vạn An.
Lục Ngạc tươi cười đưa cho nàng một xấp ngân phiếu.
Nàng chẳng chút do dự mà nhận lấy, mỉm cười cảm tạ ta.
Ta hỏi nàng sống ở Tướng phủ thế nào, nàng khẽ cười lạnh:
"Còn phải chờ công chúa lại đến cứu ta một lần nữa. Hiện giờ ta chỉ dựa vào hài tử để sống, để chịu đựng hơi thở hôi tanh của tên cặn bã kia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!