Chương 17: (Vô Đề)

Lý Thừa Trạch không dám g.i.ế. c ta. Tấn công vào phủ công chúa còn có thể nói là vì có hiếu với mẫu hậu, nhưng nếu thật sự g.i.ế. c ta, tàn bạo như thế, không coi luật pháp ra gì, thì ngôi thái tử của hắn cũng đến hồi kết.

Hắn để lại một câu độc địa, rồi dẫn người rời đi.

Lục Ngạc lúc ấy mới thả lỏng, vai run lên, khóc mà hỏi ta:

"Điện hạ, sau này người phải làm sao đây…"

Ta chạm vào vết m.á. u sau lưng nàng, lòng đau như cắt.

"Ngươi thật sự cho rằng ta không phải do mẫu hậu sinh ra sao?"

Nàng không dám đáp.

Ta thở dài: 

"Ta làm sao có thể không phải do mẫu hậu sinh ra?"

Cho dù không phải, ta cũng sẽ khiến nó trở thành sự thật.

25

Không bao lâu sau trung thu, một tin càng tệ hại hơn lại truyền tới.

Quản sự của trang viên ngoại thành do triều đình ban thưởng cho ta vội vã đến báo, nói rằng Lý Thừa Ân phái người đến thu tô, bảo rằng công chúa đã không còn là công chúa, đương nhiên không còn tư cách thu tô từ điền trang của triều đình nữa.

Hắn hỏi ta, rốt cuộc chuyện ấy có phải thật không.

Hắn sợ Lý Thừa Ân thu một lượt, rồi ta lại thu một lượt nữa, bọn họ làm sao gánh nổi.

Ta nói:

"Cứ theo lời bọn họ mà làm, đừng để xảy ra xung đột, ta sẽ tìm cách giải quyết."

Quản sự tỏ vẻ khó xử: 

"Nhưng hắn thu còn nhiều hơn người. Chúng ta vẫn muốn cày ruộng cho người."

Ta gật đầu. Lý Thừa Ân đã hận ta, tất nhiên sẽ không đối đãi tử tế với đám điền hộ.

Ta sai Lục Ngạc mang một ít bạc tới cho hắn.

"Cố gắng qua được năm nay, sang năm... muộn nhất là sang năm, ta vẫn sẽ là chủ tử của các ngươi."

Quản sự thở dài một tiếng, hành lễ thật sâu: 

"Điện hạ nhất định phải trụ vững. Cả bọn nông hộ chúng ta đều trông cậy vào người."

Chớp mắt đã đến đầu đông. Ngày tuyết rơi, phụ hoàng triệu ta vào cung.

Chúng ta cùng bước trên con đường phủ tuyết trong ngự hoa viên.

Phụ hoàng nói: 

"Khi con còn nhỏ, phụ hoàng từng cùng con đắp người tuyết ở nơi này. Khi đó, con chỉ nhỏ xíu thôi."

Ta tiếp lời: 

"Con đắp năm người tuyết. Một là phụ hoàng, một là mẫu hậu, một là thái tử ca ca, một là đệ đệ Thừa Ân, còn một là con. Con nói, nhà năm người chúng ta phải mãi mãi ở bên nhau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!