Thái y đang cứu chữa trong phòng. Còn ta rút kiếm, ép La Thần và Triệu Đoan Hoa quỳ ngoài sân.
La Thần không chịu.
Ta đạp mạnh vào sau đầu gối, thị vệ lập tức ấn hắn quỳ xuống.
Hắn đỏ bừng mặt, vẫn rít qua kẽ răng:
"Nếu ta có tội, nên để phủ Kinh Triệu Doãn điều tra, công chúa sao có thể tự tiện xử phạt?"
Vút! – roi da quất thẳng lên lưng hắn.
"Giờ mới nhớ đến pháp luật à? Khi phá hủy đồ đạc của bản cung, sao không nhắc đến pháp luật? Khi lợi dụng quyền thế để mưu lợi cho mình, sao chẳng thấy nhớ đến công lý? Kẻ hèn hạ, chỉ nhớ đến những gì có lợi cho bản thân."
Hắn nhìn ta, vẻ mặt khó tin.
Có lẽ, cuối cùng hắn cũng đã hiểu, trong lòng ta, không còn chút tình ý nào dành cho hắn nữa.
Nam Bình… ta…
"Trông chừng hắn cho kỹ. Nếu phò mã xảy ra chuyện, bản cung lấy mạng hắn bồi táng."
Thái y lắc đầu, phò mã có qua được hay không, còn phải xem thiên ý.
Ngay lúc ấy, cả trời đất như sụp xuống.
Ta sao có thể chấp nhận thứ gọi là thiên ý?
Thiên ý này, ta không phục!
Ánh mắt ta quay sang Triệu Đoan Hoa, đầy căm hận.
Kể từ lúc nàng bước vào kinh thành, mọi thứ đều thay đổi: Nàng giành đi phụ mẫu, cướp huynh đệ, cướp hôn phu còn chưa đủ sao?
Giờ lại muốn ta tuổi còn trẻ mà thủ tiết cả đời?
Triệu Đoan Hoa, ngươi độc ác đến thế sao?
Ta hận nàng, hận không thể khiến nàng lập tức biến mất khỏi thế gian này.
Triệu Đoan Hoa hoảng sợ:
"Tỷ tỷ, muội đã quỳ rồi, muội… không cố ý… Nếu muội c.h.ế. t mà phò mã sống lại, muội nguyện c.h.ế. t thay cho hắn… hu hu hu…"
"Vậy thì đi c.h.ế. t đi!"
Cơn hận ngút trời, ta quất roi thẳng vào mặt nàng.
Triệu Đoan Hoa hoảng hốt trốn ra sau La Thần, hắn vươn tay đỡ lập tức m.á. u thịt lẫn lộn.
Hắn khàn giọng: Điện hạ… đủ rồi…
Đủ sao?
Giết các ngươi mười lần vẫn không đủ!
Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Đoan Hoa:
"Đi cầu Dương thần y đến đây. Nếu ông ấy không chịu đến, ta sẽ chôn sống ngươi theo!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!