20
Lý Thừa Ân vừa được thả ra, sau đó lại bị giam lỏng.
Còn ta và Tạ Vô Dạng việc hôn sự chính thức được định đoạt. Lễ Bộ thì chuẩn bị qua loa lấy lệ, mà ta cũng chẳng bận tâm.
Bởi ta đã gả cho người mình thật sự muốn gả.
Một người không có cửu tộc để bị liên lụy, không sợ chết, lại chân thành yêu ta.
Khoảnh khắc ấy, ta thật lòng cảm tạ ông trời đã ưu ái mà đưa hắn đến bên ta.
Còn Tạ Vô Dạng?
Hắn thì chẳng bận tâm gì cả, dẫn ta suốt ngày rong ruổi khắp trong ngoài thành.
Nhờ vậy, ta biết: Mùa thu thật sự là thế nào.
Giang sơn vạn dặm, ánh vàng rực rỡ. Trong hoang tàn lại nảy lên sức sống, đỏ rực nồng nhiệt, vàng óng chói lóa.
Nhưng trái chín hái xuống, đầu ra lại chẳng mấy suôn sẻ.
Muộn hơn một chút, trời quang nước trong, mưa đêm rơi rả rích, khiến lòng người buồn bã.
Kinh thành một số căn nhà cũ kỹ có nguy cơ đổ sập.
Đầu đông sắp đến, mây trắng như chăn, tuyết đầu mùa như bụi. Chỉ nhìn vào y phục người ta khoác trên người, cũng biết được ai giàu ai nghèo.
Thấy càng nhiều, ta càng hiểu: trị quốc an dân, thật sự cần làm rất, rất nhiều thứ.
Những điều này, ta khi xưa ở trong tường cao cung cấm chưa từng nghĩ đến, ánh mắt ta chỉ thấy gấm vóc lụa là, vàng son rực rỡ, ngọc ngà châu báu, làm sao có thể nhìn thấy góc phố nào đó trong kinh thành vẫn còn người lạnh, người đói, người không có mái che đầu.
Vì vậy, ta bắt đầu giảm bớt chi phí ăn mặc sinh hoạt của phủ công chúa, gom bạc tiết kiệm để làm chút việc có ích.
Ngay cả danh mục lễ nghi cưới xin do Lễ Bộ trình lên, ta cũng cẩn thận chuyển đổi thành bạc trắng, tính xem có thể giúp được bao nhiêu người.
Có người mỉa mai rằng ta đắm trong tiền bạc, nhưng họ đâu hiểu, lòng ta chưa bao giờ thanh thản đến thế.
Ta biết, những gì ta làm chẳng phải vĩ đại gì, nhưng đã là tận lực.
Ngày đại hôn đến.
Hồng Trần Vô Định
So với bất kỳ công chúa nào từng gả ra trước đó, lễ cưới của ta quả thực thanh đạm đến đáng thương.
Nhưng người đến chúc mừng lại là: những đứa trẻ mồ côi, người già neo đơn, những người bệnh nghèo khó, tổng cộng hơn một ngàn người.
Khách đến dự không phải mang lễ vật, ngược lại ai cũng được nhận một phong bao mừng tuổi.
Muôn dân cùng chúc, bách tính hân hoan, đây là điều mà những công chúa khác không hề có được.
Chuyện truyền đến trong cung.
Mẫu hậu bảo ta lo chuyện bao đồng.
Lý Thừa Trạch nói ta đang mua lòng người.
Triệu Đoan Hoa ấm ức nói, sau này những công chúa khác xuất giá phải làm sao? Lẽ nào cũng phải theo như thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!