Lý Thừa Trạch ngoan ngoãn theo phụ hoàng vào ngự thư phòng.
Còn ta, vẫn quỳ ở ngoài, không ai để mắt đến.
Hồi lâu sau, Lý Thừa Trạch mắt đỏ hoe đi ra, ngang qua ta, hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi nên biết ơn vì là cùng mẹ sinh ra với cô, nếu không thì…Hừ!"
Hắn bỏ lửng câu nói, hừ khẽ rồi bước đi.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt bình lặng nhìn hắn.
Không đúng. Có lẽ, đây mới chính là bất hạnh lớn nhất đời ta.
Hắn đi rồi, phụ hoàng gọi ta vào.
Người ngồi đó, vẻ mặt mỏi mệt không che giấu nổi.
"Ngươi bảo trẫm thiên vị, thế thì đây là cách ngươi báo đáp sao?"
"Thái tử là huynh trưởng, là trữ quân. Ngươi lại dùng thủ đoạn đê hèn đối đãi với hắn, ngươi biết sai chưa?"
Tất cả mong mỏi trong lòng ta, trong khoảnh khắc, hóa thành băng giá.
Ta đợi lâu như vậy, rốt cuộc nhận lại được gì?
Ta còn trông mong điều gì nữa sao?
Ta ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng:
"Phụ hoàng, con không hiểu con sai ở đâu. Chẳng lẽ bị hãm hại thì phải ngoan ngoãn chờ chết?"
"Một khi phản kháng thì là đại nghịch bất đạo, là tội không thể tha?"
"Nếu thế gian này là như vậy, thì thế gian này mới là sai."
"Nếu thế gian này không dung nổi con, thì người hãy g.i.ế. c con đi, để con trả lại ân sinh dưỡng."
Ta nhắm mắt, ngẩng cổ lên, sẵn sàng chờ một nhát chí mạng.
"Ngươi đang uy h.i.ế. p trẫm?" – phụ hoàng giận dữ quát.
Phụ hoàng…
"Ngày xưa chính người dạy con rằng: Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta tất phải trừ!"
"Đó là dạy con đối với kẻ địch, không phải huynh đệ ruột thịt!" – phụ hoàng ngắt lời.
Ta im lặng.
Nhưng khi huynh đệ ruột thịt đã ác độc, thì còn tàn nhẫn hơn cả kẻ thù.
Bởi kẻ thù không thể đến gần ta như thế.
Phụ hoàng thở dài:
"Cho con một tháng. Trong một tháng, hãy tìm cho mình một tấm lang quân như ý. Nếu không… thì phải chấp nhận sự sắp đặt của mẫu hậu con."
Ta gật đầu, rời đi trong mơ hồ, bước chân nặng trĩu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!