Chương 10: (Vô Đề)

Giờ bà mới bắt đầu ý thức được, ta đã không còn nằm trong lòng bàn tay bà nữa, nên càng muốn cưỡng ép, dùng quyền thế kiểm soát toàn bộ hôn sự của ta.

Những người bà chọn, mỗi kẻ một kiểu, nhưng đều có điểm chung, toàn là con cháu quyền quý ăn hại.

Ta không muốn vì bà mà đau lòng, nhưng vẫn không tránh được tự vấn bản thân:

Là do ta không tốt ư?

Là do ta đã sai ở đâu?

Hay là, ta vốn không nên được sinh ra từ bụng bà?

Trung thu, yến tiệc vui vẻ, quân thần hòa nhã.

Những nam tử mà mẫu hậu vừa ý đều có mặt trong tiệc.

Kẻ nào kẻ nấy, ngồi đó ngoan ngoãn như chim cút.

Giờ đây, ai trong kinh thành mà chẳng biết, Nam Bình công chúa đã thất sủng, chẳng ai muốn cưới, mà ta cũng chẳng muốn lấy ai.

Thế nhưng bọn họ lại cứ phải ngồi cùng một bàn.

Sự bức bối nghẹn lại trong lồng n.g.ự. c ta, khiến ta khó thở.

Ta nâng chén trà muốn uống, vừa đưa lên môi đã phát hiện ra điều bất thường.

Ta siết chặt tay, chỉ vào cung nữ vừa dâng trà, lạnh lùng nói:

Ngươi đứng lại.

Mẫu hậu chau mày, lộ rõ vẻ không vui.

Ta mặc kệ. Khi cung nữ kia giả vờ không nghe thấy định bỏ đi, ta nhanh như chớp túm lấy vai nàng, dốc cả chén trà vào miệng nàng.

Mẫu hậu phẫn nộ: 

"Nam Bình! Ngươi còn ra thể thống gì nữa?!"

Thể thống.

Chính là vì ta quá giữ thể thống, quá khuôn phép mới bị chèn ép đến mức này.

"Người gấp gì thế, mẫu hậu? Người sợ nàng ta uống xong sẽ có phản ứng gì chăng?"

"Ngươi… ngươi càng lúc càng hồ đồ!"

Con hồ đồ thế nào? 

Ta nhìn bà chằm chằm, nơi đáy lòng chợt dâng lên sự chua xót.

Giờ đây ta như kẻ điên, như một đứa con bị vứt bỏ, chỉ không giống một Lý Nam Bình từng kiêu hãnh ngẩng đầu.

Mắt mẫu hậu hơi nheo lại, giữa chân mày là sự chán ghét không thể che giấu.

Đúng lúc đó, cung nữ kia toàn thân run rẩy, mắt ngập dục vọng mơ hồ, sắc mặt đỏ bừng, tay không ngừng kéo áo, giằng co giữa lý trí và bản năng.

Mọi người trong điện đều sững sờ.

Hồng Trần Vô Định

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!