Chương 8: (Vô Đề)

Bên trong trung tâm thương mại V ở quận A, một chàng trai trẻ mang áo sơ mi xanh dương và quần âu đen vội vã bước nhanh ra cửa chính.

Nước da ngăm đen, gương mặt đẹp trai và đầy vẻ lạnh lùng, chàng trai bước đi trong những ánh mắt và lời bàn tán trầm trồ của các cô gái.

Bỗng từ đâu một con gấu bunny màu nâu to lớn bay ra chặn đường chàng trai. Hơi hoảng hốt, chàng trai ngạc nhiên nhìn chú gấu trong giây lát rồi tiếp tục mỉm cười đi tới. Chàng trai nghĩ bụng chắc chú gấu đang làm công việc của mình, mascot.

Mọi chuyện không dừng ở đó, chú gấu vẫn bám theo chàng trai, không những thế, chú gấu còn đưa tay đấm lưng rồi cù lét bụng chàng trai.

Làm gì vậy?

Chàng trai mỉm cười. Chàng trai thấy khá vui nhưng không biết vì sao chú gấu cứ đi theo mình.

Chàng trai bước tiếp ra cửa, chú gấu vẫn bu theo. Lúc này chú gấu còn mạnh bạo ôm chằm lấy chàng trai nữa. Cảm thấy có điều gì đó khác thường, lúc đầu chàng trai nghĩ chú gấu đang mua vui cho mọi người, hoặc để cùng chụp ảnh tự sướng với nhau.

Nhưng với việc chú gấu cứ bu theo anh mãi, khiến anh có cảm giác bất an.

Gì vậy anh bạn? Chàng trai khẽ cười.

"Sao bu theo mình hoài vậy?" Chàng trai đang nghĩ chú gấu mang giới tính gay.

Chú gấu đột nhiên cởi bỏ chiếc mũ ra, người bên trong không phải là chàng trai, mà là một cô gái. Em đây. Cô gái cười tít mắt.

Uyên Phương, chàng trai nghĩ thầm rồi thay đổi sắc mặt. Từ vui vẻ chuyển sang lạnh lùng nhanh như chớp mắt.

"Em làm cái trò gì vậy?"

"Em đi làm chứ làm trò gì."

Uyên Phương đưa tay bếu bụng chàng trai.

"Em có thôi đi không." Chàng trai nghiêm mặt lại.

"Đừng có trẻ con như vậy nữa."

"Sao anh lại mắng em là trẻ con. Em lớn rồi mà." Uyên Phương muốn nói mình đi làm để chứng tỏ là một người lớn. Nhưng cô không biết biểu đạt như thế nào.

Chàng trai bĩu môi lắc đầu.

"Chỉ có những ai trẻ con mới nghĩ mình là người lớn." Chàng trai bước đi.

Uyên Phương đi theo. Anh đi đâu vậy?

Quốc Bình. Một cô gái xinh đẹp vẫy tay. Cô mang áo sơ minh xanh dương cùng với chiếc váy ngắn màu đen.

Lại là cô ta ư, Uyên Phương nghĩ thầm.

Quốc Bình khẽ cười.

"Em tới rồi hả. Mình đi thôi."

Anh đi đâu vậy? Uyên Phương nắm tay Quốc Bình kéo lại nhưng không được.

Thế là cô đành đứng nhìn Quốc Bình bước đi trong đau đớn. Nghe anh làm việc ở trung tâm thương mại V, cô liền vứt bỏ mọi cái tôi của mình để xin làm mascot. Cô chỉ muốn được gặp anh, muốn cho anh biết cô không còn con nít nữa.

Cô đã biết nhẫn nhục đi làm để kiếm tiền, muốn cho anh thấy, cô hôm nay đã là một người lớn. Muốn nói với anh rằng, cô nghiêm túc và thật lòng thích anh thật sự. Vậy mà giờ anh nắm tay người con gái khác đi trước mặt cô. Mắng cô thậm tệ và xem như chả quen biết.

Chả có gì khiến cô đau đớn bằng lúc này cả.

Uyên Phương lủi thủi đi ra hàng ghế đá trước trung tâm thương mại. Nhìn quanh thấy hết ghế, cô đành đi tới ngồi bên cạnh một ông chú nào đó. Cô bật khóc tự nhiên như đang ở nhà mình. Rồi cô chợt nhận ra ông chú này, cô đã từng gặp ở đâu đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!