Chương 6: (Vô Đề)

"Ông chú đang ở đâu vậy?" Uyên Phương nói trong điện thoại.

Tuấn Kiệt lúc này đang ngồi trong văn phòng.

"Đang đi làm. Có chuyện gì không nhóc?"

Uyên Phương nói lớn.

"Ông chú hẹn sáng nay đi mua quần áo với tôi mà."

Tuấn Kiệt giả vờ nói láo.

"Chú mắc lái xe chở sếp đi rồi. Chú xin lỗi, chú đi không được." Thật ra là anh không muốn cái tình cảnh đâm đầu vào vách đá này tiếp diễn.

Đã hẹn nhau rồi mà.

Uyên Phương nói giọng buồn bã. Giờ sao đây.

Nhóc sao vậy? Tuấn Kiệt cảm thấy lo lắng.

Uyên Phương đáp.

"Vậy thôi, chú làm đi." Cô cúp máy.

Tuấn Kiệt buồn bã đặt điện thoại xuống bàn. Anh thở dài rồi tiếp tục làm công việc đang dang dở trước mặt. Những con số, những kí hiệu trước mắt không thể nào chui vào đầu anh được. Hình ảnh của Uyên Phương cứ ngập tràn mãi trong đó.

Nói trắng ra là, mặc dù mắt anh nhìn vào xấp giấy tờ đang cầm, nhưng đầu anh thì lại đang nghĩ về cô nhóc.

Quốc Anh lau bàn tiếp khách xong thì đứng dậy.

"Sao chủ tịch không đi gặp cô bé?"

Tuấn Kiệt giật mình trờ lại với hiện thực. Sao cậu biết?

"Nghề của em mà chủ tịch. Mặc dù nãy giờ em đang lau bàn, nhưng em vẫn thấy chủ tịch cứ nhìn xấp giấy đó mơ màng mãi."

Quốc Anh khẽ cười.

"Nếu trong lòng đã nhung nhớ, thì chi bằng đi gặp cô ấy cho vơi nỗi sầu."

Tuấn Kiệt nhíu mày.

"Ai dạy cậu những lời đó vậy?"

Chủ tịch chứ ai. Quốc Anh đáp nhanh.

Tuấn Kiệt ầm ờ.

"Cậu cứ suốt ngày dụ khỉ tôi hoài." Anh liếc mắt.

Quốc Anh nói thật.

"Vì em muốn thấy chủ tịch vui. Chưa bao giờ em thấy chủ tịch vui như hôm qua."

Thôi đi Tuấn Kiệt nhếch môi cười.

"Nghề của cậu cũng có dụ khỉ người ta nữa à."

"Dụ khỉ đực tới với khỉ cái, đó cũng là một nghiệp vụ mềm." Quốc Anh cúi mặt e thẹn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!