"Bàn lau xong rồi này. Trà cũng đã pha rồi này." Uyên Phương chắp tay sau lưng. Còn gì nữa ta? Cô đang đứng giữa phòng làm việc.
Nghe tiếng động sau lưng, Uyên Phương quay lại, ai đó xuất hiện làm cô đứng tim. Mắt cô mở to ra và ai đó cũng vậy. Nhìn gương mặt của ai đó, cô nghĩ bụng chắc đang định lao tới thị tẩm mình đây mà.
Em chào chủ tịch.
Uyên Phương sau khi sựng người trong ba giây thì cũng mở được lời.
Em đi đâu vậy? Tuấn Kiệt định đi tới ôm Uyên Phương thì cô nhóc đã lao nhanh đi.
Uyên Phương nói vọng lên. Em đi pha cà phê.
Tủm tỉm cười, Uyên Phương hớn hở đi pha cà phê cho hoàng thượng. Cuối cùng sau bao nhiêu ngày thì anh cũng về với cô. Mọi bữa chỉ trò chuyện qua điện thoại nên cô chả thấy bớt nhớ.
Pha cà phê xong, cô hớn hở bưng vào phòng.
Yên tĩnh, cô thấy không khí hôm nay rất lạ thường. Đến cả thần thái của anh hôm nào cũng biến mất. Thường thì khi cô vào, anh sẽ cắm cúi làm việc hoặc nhìn cô. Vậy mà hôm nay tự nhiên anh quay ghế lại nhìn ra ngoài. Hay là anh thích ánh nắng hoặc muốn ngắm cảnh chăng.
Cô cũng từng thử ngồi trên chiếc ghế đó lúc anh đi công tác. Cũng đã thử ngồi nhìn ra khoảng không bên dưới. Cô phải công nhận một điều rằng, từ độ cao này nhìn xuống dưới trong rõ đẹp.
"Cà phê của chủ tich."
Uyên Phương đặt ly xuống bàn.
Lạ thay, anh không đáp tiếng nào, Vậy mà tối nào anh gọi điện cũng bảo nhớ cô, muốn ôm cô. Láo toét thì có. Rồi cô chợt nhận ra, anh cao lắm mà. Anh ngồi kiểu gì mà chả thấy cái đầu của anh đâu cả.
Vừa nhận ra một sự thật thì cũng là lúc cô bị ai đó hôn trộm lên má.
Á. Uyên Phương định quay lại nhưng liền bị ai đó ôm chặt.
Nhớ anh không? Tuấn Kiệt khẽ cười.
Khi Uyên Phương đi pha cà phê. Tuấn Kiệt liền nhanh trí treo áo khoác mình lên ghế. Sau đó quay chiếc ghế lại như đang ngồi xem cảnh. Tiến nhanh tới núp sát vào tường gần cánh cửa. Khi Uyên Phương đi vào, cô vô tình đẩy cánh cửa che khuất Tuấn Kiệt như dự tính trước đó của anh.
Đợi cô đặt ly xuống bàn, anh rón rén đi tới ôm chăm cô từ phía sau và hôn trộm lên má.
Trở lại với thực tại, Uyên Phương ngại ngùng.
"Ai thèm nhớ chủ tịch chứ. Bỏ em ra."
Không bỏ. Tuấn Kiệt đáp nhanh.
"Anh không bỏ, em sẽ cắn chủ tịch đó." Uyên Phương hù dọa.
Tuấn Kiệt cười khẩy.
"Có thể cắn vào môi anh không?"
Uyên Phương thấy miệng lưỡi ai đó ghê thật.
"Chủ tịch là đồ biến thái."
Nghe mắng quen rồi. Tuấn Kiệt hôn lên má Uyên Phương một cái nữa.
"Chủ tịch là đồ biến thái nhất thế gian." Uyên Phương chịu thua.
Tuấn Kiệt khẽ cười.
"Tối đi ăn với anh không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!