"Chúc chị sinh nhật vui vẻ." Tuấn Kiệt nói trong đau khổ. Anh đang ngồi u sầu trong phòng của Tuấn Phong.
Tựa lưng vào thành giường, Tuấn Kiệt khẽ cười nhìn chiếc bánh kem đặt bên cạnh. Chiếc bánh chocolate nhỏ được phủ quanh một lớp kem béo ngậy và một ngọn nến đang lập lòe ánh lửa được cắm bên trên.
"Đám giỗ rồi đến sinh nhật."
Tuấn Kiệt gượng cười. Em ghét chị.
Gió bên ngoài thoảng nhẹ qua ban công, những chiếc màn trắng phảng phất bay và căn phòng càng trở nên hiu quạnh, khi ánh lửa của ngọn nến nhỏ vụt tắt. Tuấn Kiệt chầm chậm hít một hơi thật sâu và rót rượu vào ba chiếc ly nhỏ.
Một ly cho anh và hai ly còn lại cho Thanh Vân và Tuấn Phong.
"Có chuyện gì vậy dì Như?" Quốc Anh nói khẽ. Anh đang đứng trước cửa phòng canh gác.
Vào những ngày giỗ kỵ của gia đình, Tuấn Kiệt sẽ lên nghĩa trang và sang ngôi chùa ở quận B làm lễ. Còn vào những ngày sinh nhật của Thanh Vân và Tuấn Phong, Tuấn Kiệt sẽ ở trong phòng của anh mình.
Quốc Anh biết rõ những việc này nên anh không muốn ai làm phiền đến Tuấn Kiệt bởi tất cả điều gì khác.
"Tôi đem ít nước cho cậu." Dì Như khẽ cười.
Quốc Anh niềm nở. Dạ con cảm ơn dì.
"Cậu lo đi nghỉ đi. Không cần phải bảo vệ cho cậu chủ như vậy đâu." Dì Như nói.
"Cậu ấy không muốn mình làm phiền đến người khác."
Quốc Anh gật đầu.
"Dạ con biết rồi ạ. Con tự nguyện đứng ở đây thôi dì."
Thật ra thì ngày xưa Quốc Anh không có đứng bên ngoài canh giữ cho Tuấn Kiệt. Mọi việc bắt đầu từ khi vợ của Tuấn Kiệt đột ngột xông vào làm gián đoạn và phá rối sự tĩnh lặng của căn phòng.
Kể từ đó, Quốc Anh không muốn ai xuất hiện phá vỡ buổi tiệc, mặc dù vợ của Tuấn Kiệt không xuất hiện nữa.
Tuấn Kiệt giở từng trang album ảnh như mọi khi.
"Chị nhớ lúc này không?" Anh nhìn vào bức hình chụp hai người ở buổi diễn văn nghệ.
"Lúc đó chúng ta giành giải nhất song ca." Tuấn Kiệt khẽ cười.
"Còn hình này là lúc ba chúng ta chụp vào ngày Tết."
Anh nhìn sang bức bên cạnh, nơi anh và hai anh chị mình đang mỉm cười đầy hạnh phúc. Thanh Vân ở giữa, đầu cô chếch về phía Tuấn Phong.
Tuấn Kiệt cứ thế, anh giở từng trang album, xem từng bức ảnh và nhắc lại từng ký ức năm xưa. Một hành động lặp đi và lặp lại suốt những năm qua.
Mọi chuyện cứ như vậy, anh cứ cười một mình, nước mắt thi thoảng rơi.
Bất ngờ điện thoại rung lên, bị cắt ngang mạch cảm xúc, Tuấn Kiệt quay lại lấy điện thoại đang nằm trên giường. Anh nhìn vào màn hình và thấy Uyên Phương đang điện cho mình. Sựng người trong vài giây suy nghĩ, anh đôi điện thoại lại lên giường và tiếp tục chương trình nhắc lại kỷ niệm xưa.
Sáng hôm sau, Tuấn Kiệt thức dậy trong phòng anh mình. Sau khi sửa soạn vệ sinh xong, anh lại mở tủ quần áo ra.
"Cho em mượn áo anh nha."
Tuấn Kiệt lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng.
Vừa bước xuống phòng ăn, nơi mẹ anh đang ngồi trên xe lăn. Bên cạnh bà là dì Lan hộ lý. Dì đang mớm thức ăn sáng cho bà, một tô cháo củ quả và thịt bằm đầy dinh dưỡng.
Tuấn Kiệt hôn lên trán mẹ mình. Mẹ ngủ ngon không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!