Ông chú. Uyên Phương đứng dậy vẫy tay.
Tuấn Kiệt đảo mắt thấy cô nhóc nên liền đi tới. Nhóc tới lâu chưa? Anh thấy cô nhóc đã uống hơn một nửa chai bia. Thức ăn ở trên bàn thì nhiều quá trời.
Uyên Phương xụ mặt xuống.
"Mấy chục phút rồi đó."
"Nhóc có tâm trạng gì à?" Tuấn Kiệt thấy cô nhóc rủ anh đi nhậu thì chắc là có vấn đề.
Uyên Phương buồn rầu đáp. Tâm trạng gì đâu. Cô khẽ cười.
"Lâu ngày không gặp ông chú thôi."
Tôi tưởng em quên tôi rồi chứ, Tuấn Kiệt nghĩ rồi nói.
"Gì mà lâu, mới nói chuyện điện thoại hôm kia còn gì."
"Nói chuyện qua điện thoại thì nói làm gì."
Uyên Phương bĩu môi.
Tuấn Kiệt khưi chuyện.
"Nhóc đi làm thấy thế nào?"
Thôi. Uyên Phương lắc đầu.
"Đừng nhắc đến công việc nữa."
Thấy nét mặt của Uyên Phương, Tuấn Kiệt chợt lo lắng.
"Sao, ai ăn hiếp nhóc hả? Hay bị giao nhiều việc quá?"
Uyên Phương nhanh nhảu đáp. Không phải.
"Vậy là chàng trai đó làm nhóc buồn?" Tuấn Kiệt nói ra suy nghĩ của mình.
Uyên Phương ừm một tiếng.
"Anh ta chả đoái hoài gì đến tôi hết. Lúc nào thấy tôi cũng né tránh. Giống như người không quen biết á."
Tuấn Kiệt thở dài.
"Chắc anh ta ngại gì đó thôi." Anh nghĩ đến trường hợp của anh trai mình.
"Hoặc có thể cậu ta yêu nhóc nhưng vì chuyện gì đó khiến cậu ta phải như vậy."
"Chuyện gì là chuyện gì?"
Đôi mắt của Uyên Phương chợt sáng lên vì háo hức.
Tuấn Kiệt nhún vai.
"Sao tôi biết được. Nhóc phải tự tìm hiểu chứ." Ý anh nói, sao anh có thể biết chuyện gì xảy ra giữa hai người trong quãng thời gian dài đó.
Uyên Phương phụng phịu. Cũng như không.
Sau một hồi cụng ly, mặt Uyên Phương đỏ bừng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!