Giang Nguyễn đi vào hậu viện, thấy Li Nhi đang ôm chăn đệm ra phơi nắng, nàng đi qua sờ chăn, nhíu mày lại:
"Li Nhi, lấy mấy bộ chăn trong của hồi môn của ta ra cho hai người Kỳ công tử dùng đi."
Tiểu thư!
Li Nhi mở to hai mắt nhìn nàng:
"Người không nói giỡn chứ, bộ chăn đó là do chính tay phu nhân may thêu từng đường kim mũi chỉ, tơ lụa dùng may cũng là loại tốt nhất, vì bộ chăn đó mà phu nhân đã tốn không biết bao nhiêu là tâm tư, sao lại có thể không luyến tiếc mà..." Li Nhi càng nói càng uất ức.
Ngươi đó nha.
Giang Nguyễn vươn ngón tay chọc chọc cái trán của nàng:
"Chăn làm ra không phải để dùng hay sao? Chẳng lẽ cứ cất ở trong tủ đợi chuột đến làm tổ?"
Li Nhi bĩu môi nhìn nàng:
"Tiểu thư thừa biết em không có ý này mà."
Giang Nguyễn nhịn không được khẽ cười:
"Được rồi, không phải ngươi cũng đã nói có hai người Kỳ công tử vào ở, buổi tối có thể an tâm ngủ ngon sao, nghĩ đến đó, bộ chăn này có bỏ được không?"
Li Nhi nghiêng đầu suy tư một hồi, cuối cùng cũng gật đầu thật mạnh: Bỏ được. Sau đó xoay người đi về phía phòng ngủ của Giang Nguyễn:
"Tiểu thư, em đi lấy chăn."
Giang Nguyễn kéo nàng lại, nhìn thoáng qua đại phòng, nhỏ giọng hỏi: Bọn họ đâu?
"Hoàn Nhi tiểu công tử trong người không khoẻ, đang nghỉ ngơi ở trên giường."
Giang Nguyễn biết Dung Hoàn bị nhiễm phong hàn, thân thể khó chịu, dặn do Li Nhi lấy chăn ra phơi xong thì đi sắc thuốc, còn nàng đi sang nam phòng.
Bên trong đã được Li Nhi quét tước sạch sẽ, trên mặt đất hơi ẩm, có mùi của bùn đất, Dung Hoàn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nhìn qua thì như là ngủ rồi.
Nam tử đứng khoanh tay ở bên cạnh cửa sổ nghe thấy tiếng bước chân, xoay người gật đầu: Lâm phu nhân.
Giang Nguyễn sửng sốt dừng bước, khó hiểu hỏi:
"Sao tiên sinh biết là ta?"
"Tại hạ nhận ra tiếng bước chân của phu nhân." Kỳ Diệp ngừng lại:
"Và mùi hương trên người phu nhân."
Lời này nếu như từ miệng người khác nói ra thì sẽ bị coi là ngôn từ cặn bã, nhưng từ trong miệng hắn thốt ra, lại làm cho mặt Giang Nguyễn đỏ bừng cả lên, chỉ vì hắn phong thái thanh nhã, đứng ở đó vân đạm phong khinh(1), phảng phất như một vị tiên nhân, khiến tâm tư nhân sinh không dám mạo phạm.
Giang Nguyễn bước tiếp lên, đi đến bên cạnh hắn:
"Lúc nãy ta thấy tay của tiên sinh bị thương, để ta giúp tiên sinh bôi thuốc."
Kỳ Diệp nắm chặt tay ở sau lưng:
"Tay của ta không sao, không dám làm phiền phu nhân."
Giang Nguyễn nắm bình sứ trắng trong tay, hàm răng vô ý cắn cánh môi, miễn cưỡng cười cười:
"Không sao thì tốt, tiên sinh nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!